"Đang đang đang!"
Tới gần giữa trưa, trong xưởng rèn của Hắc Thiết sơn trang vẫn chưa tan tầm nhưng ở bên ngoài sơn trang lại vang lên từng tiếng chuông dồn dập.
"Lại tới nữa sao?"
Tất cả các chú tạo sư đều dừng công tác trong tay, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Hắc Kỵ bang lại đến đây... Trong chớp mắt đã qua ba năm rồi!" Tô Trường Không âm thầm cảm thán.
Hắn tính toán thời gian, lại đến một kỳ thu phí bảo hộ hàng năm của Hắc Kỵ bang, đây là năm thứ ba Hắc Kỵ bang đến sơn trang bọn họ thu tiền đầu người hàng năm.
Ngay sau đó, tất cả mọi người Hắc Thiết sơn trang đều tập hợp lại.
Quả nhiên ngay lúc này, ở bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, đã sớm có hơn mười kỵ sĩ mặc hắc y tập kết.
Kẻ cầm đầu vẫn là tam đương gia Trần Tráng của Hắc Kỵ bang, tên đã tới nơi này thu phí bảo hộ 2 lần trước.
Trần Tráng trước sau như một, vẫn vác một cây đại chuỳ lên vai, dáng vẻ uy mãnh bất phàm.
"Lại tới nữa... Đúng là người tốt không sống lâu, tai họa còn ngàn năm!" Tất cả mọi người đều âm thầm bất đắc dĩ
Bọn họ vốn trông cậy vào Hắc Kỵ bang bị tiêu diệt nhưng hiện giờ xem ra, ước mong đó chỉ là si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền).
Hắc Kỵ bang đã tàn sát bừa bãi ở vùng Thanh Thủy thành này được ba năm thời gian rồi!
"Lão Lưu." Trang chủ Mạc Thiết nhìn thoáng qua Lưu chủ quản.
Lưu chủ quản hiểu ý gật đầu, sau đó mang theo ngân phiếu năm trăm lượng một mình bước ra khỏi Hắc Thiết sơn trang, đi về phía Trần Tráng.
Không còn cách nào khác, đối mặt với đám Hắc Kỵ bang hung hãn ấy, Mạc Thiết chỉ có thể ngoan ngoãn giao phí bảo hộ như thường ngày.
"Đây là tiền của năm nay, xin Trần tam đương gia kiểm kê." Lưu chủ quản đi tới trước mặt Trần Tráng, hai tay cung kính dâng ngân phiếu.
Trần Tráng đưa tay tiếp nhận, tùy ý kiểm kê một phen, sau đó nhìn về phía Lưu chủ quản, nhàn nhạt nói: "Không đủ."
"Không đủ? Làm sao có thể... Đúng là năm trăm lượng mà!"
Lưu chủ quản lập tức kinh ngạc, hắn đã kiểm kê xấp ngân phiếu này vài lần, không thể sai được.
"Từ giờ, tiền hàng năm tăng lên gấp đôi, năm nay mỗi đầu người của Hắc Thiết sơn trang các ngươi có giá mười lượng bạc, tổng cộng là một ngàn lượng." Trần Tráng nhìn chằm chằm vào Lưu chủ quản, mặt không chút thay đổi nói.
"Cái gì? Tăng lên gấp đôi?"
Nghe vậy, không chỉ Lưu chủ quản, thậm chí tất cả mọi người trong Hắc Thiết sơn trang, đều kinh ngạc vạn phần.
Năm trước là năm trăm lượng, năm nay trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Hắc Thiết sơn trang cần phải giao nộp một ngàn lượng bạc trắng!
Mạc Thiết cũng không nhịn được nói: "Trần tam đương gia... Này... Này có chút không hợp quy củ? Năm trước vẫn là năm trăm lượng mà!"
Nếu như hàng năm giao nộp năm trăm lượng bạc trắng, Mạc Thiết khẽ cắn răng, vẫn có thể chịu được, nhưng hôm nay giao nộp hàng năm đã lên tới một ngàn lượng bạc trắng, đây là một chuyện hoàn toàn khác rồi.
Bởi vì khi giao nộp con số này, lợi nhuận một năm của Hắc Thiết sơn trang sẽ chẳng còn bao nhiêu nữa, dù sao Mạc Thiết còn phải gánh vác chuyện tiền công và ăn ở cho các thành viên sơn trang khác.
Chẳng lẽ bọn họ làm việc cả một năm mà thành công cốc hết sao?
Trần Tráng mặt nghiêm, quát: "Năm trước là chuyện năm trước! Năm nay là chuyện năm nay! Ngoan ngoãn giao tiền hàng năm, hoặc là khai chiến cùng Hắc Kỵ bang! Tự mình chọn đi!"
Giọng nói của Trần Tráng đinh tai nhức óc, tràn ngập sát khí, khiến Lưu chủ quản sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn chỉ là một người bình thường thôi, đối mặt với loại sát tinh hung thần ác sát như Trần Tráng này, thật sự không có một chút xíu lực lượng nào.
Những kỵ sĩ Hắc Kỵ bang còn lại, ai nấy đều đặt tay lên binh khí bên hông, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào đám người Mạc Thiết trên tường cao.
Tin tưởng nếu bọn họ dám phản kháng, cả đám này sẽ giết vào Hắc Thiết sơn khiến nơi đây máu chảy thành sông!
"Nguyên nhân vì Hắc Kỵ bang khai chiến cùng Bạch Ngọc bang sao?” Tô Trường Không thầm suy đoán.
Lúc trước, trong quá trình Bạch Ngọc bang xung đột cùng Hắc Kỵ bang, thiếu bang chủ Thạch Hàn Sơn của Hắc Kỵ bang đã ngộ sát hơn mười người Hắc Thiết sơn trang, Tô Trường Không khó có thể kiềm chế sát ý trong lòng, đã cải trang thành đệ tử Bạch Ngọc bang, đại khai sát giới, còn chém giết Thạch Hàn Sơn tại chỗ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này đã khiến Hắc Kỵ bang nổi giận, quyết tâm gây chiến, không chết không ngừng cùng Bạch Ngọc bang.
Bởi vậy, hơn nửa năm này, hai đại bang hội đã có mấy lần giao chiến, hai bên đều có người chết, tổn thất thảm trọng!
Mà chiến tranh lại cực kỳ tốn tiền.
Hắc Kỵ bang muốn bang chúng liều chết hiệu lực, dũng mãnh giết địch, tự nhiên cũng phải cho đầy đủ khen thưởng, đãi ngộ.
Mà tiền ở đâu chui ra?
Lông dê vốn mọc trên người con dê. (nghĩa là người ngoài cho mình chỗ tốt nhưng trên thực tế chỗ tốt đó lại xuất phát từ trên người mình).
Bởi vậy năm nay Hắc Kỵ bang trực tiếp tăng tiền hàng năm lên gấp đôi!