Ba người này không có chút ý tốt nào, thậm chí còn nói rõ ý tưởng muốn trắng trợn cướp bóc Tô Trường Không.
Chắc chắn đám người này chính là những kẻ đã theo dõi Tô Trường Không từ trước đó rất lâu rồi.
"Vật phẩm miễn phí? Đời này ta không hề thích tranh đấu cùng người khác, cũng chỉ có thể miễn phí tiễn các ngươi... Ra đi thôi!"
Mặt Tô Trường Không không chút thay đổi, hàn quang chợt lóe trong mắt.
"Muốn ra tay? Ta chính là Bán Bộ Nội Tráng cảnh cao..."
Nam tử đeo mặt nạ hình ngựa đã nhận ra sát ý từ trên người Tô Trường Không. Hắn hừ lạnh một tiếng.
Từ trước khi xuất hiện, bọn họ đã sớm phòng bị Tô Trường Không sẽ đột nhiên ra tay nhưng ai ngờ đâu, hắn vừa nói được một nửa, con ngươi chợt co rút lại, tựa như không tin nổi vào mắt mình.
Bàn tay Tô Trường Không đã đặt phía trên chuôi đao, khí tức cả người đột nhiên biến đổi.
Khí tức ban đầu vốn ẩn vào trong thì hiện giờ lại như lưỡi dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ!
"Xoẹt... keng!"
Trong tiếng lưỡi dao ma sát cùng vỏ đao, Trảm Thiết đao làm thành một vòng trăng cong màu bạc, chợt lóe lên rồi biến mất.
"Ngăn cản!"
Trong lòng nam tử đeo mặt nạ hình ngựa tràn đầy hoảng sợ, dù hắn đã sớm phòng bị Tô Trường Không sẽ ra tay, thế nhưng giờ phút này, dù cả thần kinh và thân thể của hắn đã hoàn toàn phản ứng lại, vẫn không cách nào đỡ được một chiêu kia.
Dường như, một đao ấy đã vượt qua điểm cực hạn mà hắn có thể ứng phó được.
Kết cục cuối cùng của hắn là giơ đầu chịu chém.
Không có một chút khả năng ngăn cản.
Càng không có lấy một con đường sống!
"Xuy!"
Một cái đầu bay vụt về phía sau, rơi xuống mặt đất.
Phần gáy bị chém đứt phun máu.
Máu tươi bắn ra tung toé, phụt lên nhánh cây đại thụ gần đó, tiếng rơi tí tách tí tách vang lên, tựa như hạt mưa rơi khi bị gió thổi!
"Này... Làm sao có thể?"
Thi thể không đầu của nam tử đeo mặt nạ hình ngựa mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Hai người nam tử đeo mặt nạ hình trâu ngây ngốc sững sờ, trơ mắt nhìn đồng bạn đã hóa thành thi thể kia.
Bọn họ hít thật sâu một ngụm khí lạnh, có chút khó có thể tin nổi.
Phải biết rằng, nam tử đeo mặt nạ hình ngựa kia đã đạt tới Luyện Lực cảnh nhiều năm, gần như chỉ cần nửa bước nữa là có thể tiến vào Nội Tráng cảnh, là hảo thủ có thể lấy một địch nhiều…
Thế nhưng ở dưới tình huống đã có chuẩn bị, đối phương vẫn không thể trốn thoát khỏi một đao của Tô Trường Không?
Hai kẻ ấy ngây người, sợ đến mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy).
Nhưng Tô Trường Không lại chẳng có chút ý tứ muốn dừng lại.
Bóng dáng hắn chợt lóe, đã tới gần nam tử đeo mặt nạ màu đen phía bên phải, đao tùy thân động, đánh tới một kích chém ngang, đơn giản trực tiếp, nhưng lại là một chiêu thức kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và kỹ xảo!
"Tránh mau!"
Nam tử đeo mặt nạ đen vong hồn đại mạo (hồn vía lên mây), vội vàng thi triển thân pháp tránh lui, nhưng tốc độ của hắn so sánh với tốc độ của Tô Trường Không đã đạt tới Thần Lực cảnh, lại chậm chẳng khác nào con ốc sên.
"Phốc xuy!"
Một đao sạch sẽ lưu loát, tựa như lấy lưỡi dao sắc bén chặt đứt một củ hành tây.
Nam tử đeo mặt nạ đen cũng rập khuôn theo đồng bạn.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đầu đã rơi xuống đất, thân thể mất đi sức sống, huyết dịch tràn ra nhuộm đỏ mặt đất.
Có thể thấy, sau khi Yêu Kích Thức dung nhập vào Trảm Thiết Đao Pháp, uy lực của loại đao pháp này đã bay lên một bậc thang, đối mặt với mấy võ giả Luyện Lực cảnh, chẳng khác gì thái rau bổ dưa!
Tô Trường Không nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ hình ngựa, kẻ duy nhất còn sống sót.
Hắn chưa thèm phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng thân hình nam tử đeo mặt nạ hình ngựa đã run lên, mùi máu tươi gay mũi khiến trái tim đối phương đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Trong lòng đối phương thét gào, phải trốn.
Nhưng…
Trốn... Tất nhiên cũng sẽ chết!
"Phù phù!"
Hai chân nam tử đeo mặt nạ hình trâu mềm nhũn, người này trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem, ngoài miệng lập tức lên tiếng cầu xin đứt quãng: "Đừng... Đừng giết ta... Là ta bị ma quỷ mê hoặc! Hãy tha cho ta một mạng... Ta có thể làm bất cứ thứ gì!"
Tô Trường Không thoáng một chút ngoài ý muốn.
Nam tử đeo mặt nạ hình trâu là một trong số ít những võ giả hắn từng gặp, khi vừa thấy tình huống không đúng, đã lập tức bỏ qua tôn nghiêm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Tô Trường Không chẳng thèm để ý đến nam tử đeo mặt nạ hình trâu đang quỳ trên mặt đất, hắn hơi hơi quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Các hạ xem đủ chưa?"
"Đao pháp tuyệt diệu! Không tầm thường!" Chợt một âm thanh tán thưởng vang lên.
Chỉ thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở phía sau cây đại thụ gần đó.
Người này mặc áo xanh, trên mặt có mang theo một chiếc mặt nạ tái nhợt không có hình vẽ.