Nhoáng lên một cái, hai ngày thời gian đã trôi qua.
Đầu tiên, Tô Trường Không xin Lưu chủ quản một ngày nghỉ phép, qua sáng sớm hôm sau, hắn lập tức khởi hành tới vị trí Quỷ thị mà Nghiêm Tùng đã báo cho.
Bởi vì Tô Trường Không đi khá thong thả, không hề vội vàng, bởi vậy khi hắn đến ngọn núi hoang nơi có Quỷ thị kia, thời gian cũng vừa vặn vào buổi tối.
Giờ phút này, Tô Trường Không đã thay đổi cách ăn mặc thường ngày.
Hắn mặc hắc y, dùng một cái khăn đen che mặt, cả người bịt kín nghiêm ngặt, và không chỉ như vậy, trên mặt hắn còn đeo chiếc mặt nạ hình quỷ màu đỏ đậm đã mua được từ một hàng quán nhỏ trên đường.
Không trách Tô Trường Không lại cẩn thận như vậy.
Bởi vì Quỷ thị này ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn), những người có thể biết tới sự tồn tại của Quỷ thị đều không phải nhân vật đơn giản, lỡ như bị người có lòng theo dõi, chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái.
Đương nhiên hắn cần chuẩn bị sẵn sàng!
Trăng tròn treo cao, ánh trăng chiếu rọi, núi hoang phía trước càng thêm yên tĩnh, hoang vu.
Tô Trường Không hít sâu một hơi, cất bước tiến vào bên trong núi hoang.
"Có người."
Hắn chưa đi được hơn trăm mét, đã nhận ra phía trước có người.
Ở giữa rừng hoang này, lại có khá nhiều chiếc xe dùng người kéo, mà những xa phu đứng bên cạnh mỗi một chiếc xe này đều đeo mặt nạ, có mặt nạ hình heo, cũng có mặt nạ hình hài nhi…
Tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.
"Có thiếp mời không?" Có người đã nhận ra Tô Trường Không tới gần, một xa phu nhìn về phía Tô Trường Không, cất giọng khàn khàn nói.
Tô Trường Không không trả lời, chỉ lấy ra lệnh bài Nghiêm Tùng đã đưa cho hắn, để đám người kia nhìn một chút.
"Lên xe đi." Xa phu nọ chỉ nhìn thoáng qua, đã khiến cho Tô Trường Không lên xe.
Tô Trường Không không chút do dự, lập tức ngồi trên chiếc xe gỗ này. Sau đó, xa phu kia kéo xe gỗ, mang theo Tô Trường Không hướng về chỗ sâu trong rừng hoang.
Ven đường, Tô Trường Không còn nhìn thấy những khách nhân khác cũng đi xe gỗ, thực hiển nhiên những người này cũng giống như hắn, đều là khách nhân muốn tới Quỷ thị.
Và hầu hết mọi người đều che giấu thân phận, tướng mạo của mình.
"Tới rồi."
Bên tai Tô Trường Không vang lên giọng nói của xa phu. Hắn đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy ở phía trước có một thôn trang chớp lóe ánh đèn dầu.
Đây chính là Quỷ thị nằm trong khu vực Thanh Thủy thành.
Nói là Quỷ thị, nhưng nhìn từ ngoài, người ta chỉ cảm thấy nơi đây chính là một thôn trang đã hoang phế lâu ngày, tất cả đều cực kỳ rách nát, mang tới một loại cảm giác không khí trầm lặng.
Tô Trường Không xuống xe, đi tới cửa vào Quỷ thị.
Bên trong thôn trang nọ, Tô Trường Không nhìn thấy những người đi đường hơi thưa thớt đang lang thang khắp nơi.
Đại đa số những người này đều dùng vải đen bịt kín mặt, hoặc là đeo mặt nạ.
Ở phía trước cũng có khá nhiều quán bán hàng, người đi đường và chủ quán đứng trao đổi ngay đằng trước quán, tất cả đều đè thấp âm thanh, còn thường xuyên cảnh giác chú ý tình huống chung quanh, dáng vẻ cực kỳ lén lút.
Tô Trường Không đi một vòng quanh con đường này, hắn đã nhìn thấy có không ít người đang bày bán một chút vật phẩm không thể tìm được ở bên ngoài.
"Độc tố tinh luyện từ túi độc của Xích Huyết Oa (ếch máu đỏ), chỉ cần bôi độc tố này lên binh khí, trên miệng vết thương của người bị chém phải chắc chắn sẽ không cẩm máu được, cuối cùng mất máu mà chết. Bán với giá 100 lượng bạc trắng một bình."
Tô Trường Không nhìn thấy trên một sạp hàng có bày hàng đống bình nhỏ, bên cạnh có một tấm bảng dựng thẳng, giới thiệu về giá cả và đặc điểm của món hàng này. Một người mặc hắc y đang yên tĩnh ngồi phía sau quầy hàng, không hề nói một lời.
"Bạo Thai Tráng Thể hoàn, sau khi dùng có thể mạnh mẽ khiến võ giả Nội Tráng đỉnh phong bước vào Thần Lực cảnh, nhưng có tác dụng phụ nhất định. Bán ra với giá 300 lượng bạc trắng một viên."
Tô Trường Không còn nhìn thấy một người mặc hắc y gầy yếu đang bán đan dược.
Hiệu quả của loại đan dược này quá mức khoa trương.
Sau khi sử dụng Bạo Thai Tráng Thể hoàn, có thể mạnh mẽ khiến võ giả Nội Tráng cảnh bước vào Thần Lực cảnh, nhưng hơn phân nửa cái gọi là có tác dụng phụ nhất định kia là giả.
Nói không chừng, sau khi dùng đan dược này sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
Bằng không, một viên đan dược có thể tạo nên một võ giả Thần Lực cảnh, tuyệt đối không thể bán ra chỉ với giá mấy trăm lượng bạc được.
Qua đây cũng đủ hiểu, ở trên Quỷ thị này, vật phẩm bán ra cũng chẳng có gì gọi là bảo đảm chất lượng.
Nếu mắc mưu bị lừa, chỉ có thể tự trách ánh mắt mình không tốt thôi!
Tô Trường Không đi dạo một vòng, đã phát hiện không ít vật phẩm rất tốt mà ở bên ngoài cực kỳ hiếm gặp, nhưng giá của chúng cực kỳ đắt đỏ, lại thêm chất lượng không bảo đảm…
Nhưng điều quan trọng nhất là, hắn có muốn cũng không có tiền mà mua.
Sau đó Tô Trường Không bắt chước những chủ quán khác, cũng bày một sạp hàng nho nhỏ ở bên cạnh con đường, đặt mấy chiếc Thập Tự nỗ đang được bỏ trong cái sọt hắn cõng trên lưng lên mặt đất, bản thân hắn cũng ngồi trên mặt đất, chờ đợi khách nhân tới cửa.
"Đây là... Nỏ? Bao nhiêu tiền một cây?"