Chương 70: Nếu Ta Có Thể Làm Được, Tuyệt Không Chối Từ!

"Người của nha môn đến đây!" Lúc này trong khách điếm bỗng vang lên từng đợt xôn xao.

Bộ khoái của nha môn đang tuần tra trấn trên nghe được động tĩnh bên này, vội vàng chạy tới.

"Ai dám tư đấu, giết người ở trong này?"

Một trung niên bộ khoái dẫn theo mấy bộ khoái phía sau vừa bước vào khách điếm đã nhìn thấy thảm trạng bên trong. Trung niên bộ đầu kia lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, quát hỏi.

Nếu ở bên ngoài Thải Tham trấn xảy ra chuyện chết người, chắc chắn bọn họ sẽ chẳng buồn chú ý tới. Nhưng hiện giờ chuyện đó lại phát sinh ở ngay bên trong trấn, ảnh hưởng không nhỏ, bọn họ nhất định phải nghiêm túc điều tra cho rõ ràng chuyện này.

Đây cũng chuyện nằm trong phạm vi chức trách của bọn họ.

Tô Trường Không không đáp lại, hắn đâu có giết người!

"Là ta giết!" Lúc này Nghiêm Tùng xoa xoa hai mắt, dùng sức chớp chớp hai cái, lúc này mới trầm giọng mở miệng đáp: "Mấy người bị chết này đều là tặc nhân trong Mang Sơn Cửu Tặc từng bị truy nã. Còn ta chính là Nghiêm Tùng, là tróc đao nhân được ghi chép trong danh sách của Đại Viêm hoàng triều!"

Nghiêm Tùng nói, hắn vừa giải thích thân phận đám người Tôn Bất Văn vừa lấy ra một tấm lệnh bài bằng sắt màu đen từ trong ngực, chứng minh thân phận của mình.

"Ra mắt Nghiêm Tùng đại nhân." Trung niên bộ khoái kia tiếp nhận lệnh bài nhìn vài lần, mới trả lệnh bài lại cho Nghiêm Tùng, cùng lúc sắc mặt hơi biến đổi một chút, đã trở thành cung kính.

Muốn thành tróc đao nhân được ghi chép trong danh sách, người này nhất định phải là võ giả võ nghệ cao cường, có bản lĩnh độc đáo!

Mà ở vùng Thanh Thủy thành này, cái tên Nghiêm Tùng kia có tiếng tăm không nhỏ, mấy bộ khoái này đều biết Nghiêm Tùng.

"Mang thi thể mấy người này đi xử lý một chút."

Sau đó Nghiêm Tùng để đám bộ khoái này xử lý hiện trường, xem ra hắn đã trải qua quá nhiều lần những tình huống kiểu này rồi.

"Vâng." Trung niên bộ khoái lên tiếng rồi lệnh cho đám bộ khoái khác cùng nhau ra tay xử lý thi thể.

Còn trong khách điếm này, vừa có người chết, tự nhiên cần phải tạm thời đóng cửa, rửa sạch vết máu, xử lý thiệt hại.

Tô Trường Không nhìn thấy chuyện đã được giải quyết, cũng đi ra bên ngoài khách điếm, chuẩn bị tìm một nơi khác dừng chân.

"Huynh đài, xin dừng bước!"

Nhưng hắn vừa rời khỏi khách điếm, từ phía sau đã vang lên giọng nói.

Là Nghiêm Tùng.

"Có chuyện gì sao?"

Khuôn mặt Tô Trường Không không lộ cảm xúc, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Tùng.

Nghiêm Tùng này không phải là hạng người dễ đối phó, Tô Trường Không không muốn có quá nhiều liên quan tới đối phương, sợ gặp phải phiền toái.

Nghiêm Tùng lộ vẻ mặt chân thành nói: "Nếu không có các hạ trợ giúp, vừa rồi hơn phân nửa ta sẽ lành ít dữ nhiều, nếu không chê, có thể tới tiểu viện mà ta thuê không một lần không? Ở ngay trấn trên thôi."

Tô Trường Không thoáng chần chờ, nhưng tiếp đó hắn lại nảy lên suy nghĩ khác.

Nếu Nghiêm Tùng này đã thuê cả một tiểu viện để ở lại, hiển nhiên đối phương phải cư trú lâu dài tại Thải Tham trấn này, cũng vì vậy mà cực kỳ quen thuộc với Thải Tham trấn.

Trong khi đó, mục đích chủ yếu để Tô Trường Không tới nơi này, chính là chọn mua dược liệu Ích Khí tán.

Nếu hắn hỏi Nghiêm Tùng, khẳng định có thu hoạch!

"Đi." Tô Trường Không lời ít mà ý nhiều, cố tình muốn giả trang làm một người lạnh lùng ít nói.

"Xin theo ta đến." Nghiêm Tùng mời Tô Trường Không đến tiểu viện mà hắn đang ở, làm khách.

Nghiêm Tùng dẫn theo Tô Trường Không, xuyên qua một cái hẻm nhỏ, đi tới phía trước một tòa trạch viện tĩnh mịch, thanh nhã, sau đó đẩy cửa đi vào.

Bên trong trạch viện, có bàn đá, ghế đá… những thứ cơ bản đều đủ cả. Nơi này cũng không xa hoa, nhưng được cái tao nhã, thanh lịch.

Tại phòng tiếp khách của trạch viện, sau khi Nghiêm Tùng băng bó xử lý một chút miệng vết thương, hắn lập tức tự mình pha trà cho Tô Trường Không.

Tận tình chủ khách xong xuôi, Nghiêm Tùng lộ vẻ mặt tò mò hỏi: "Xin hỏi tục danh của huynh đài? Ngươi có thực lực bậc này chắc hẳn không phải hạng người vô danh trong giới võ lâm Thanh Thủy thành?"

Nghiêm Tùng cũng muốn kết giao với Tô Trường Không, dù lúc trước hắn không thấy được Tô Trường Không ra tay, nhưng đối phương có thể thoải mái đánh bại đám người Tôn Bất Văn, ít nhất là thực lực cũng không hề kém hơn hắn!

"Ta họ Văn, tên chỉ có một chữ Thái."

Đương nhiên Tô Trường Không không thể báo ra tên thật, chỉ tùy tiện tìm một cái tên giả đối phó cho xong.

"Văn Thái?" Nghiêm Tùng nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, nhưng cái tên này thực xa lạ. Hắn chưa từng nghe nói ở phụ cận có một nhân vật lợi hại nào có cái tên này, nhưng cũng không tiện hỏi thêm.

Và thật hiển nhiên, Nghiêm Tùng không hề biết đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn và Tô Trường Không gặp mặt.

Lần trước hai người đều có mặt ở hội đấu giá Triệu gia Đông Lĩnh trấn, chẳng qua khi đó Tô Trường Không đeo mặt nạ mà thôi.

Nghiêm Tùng lộ vẻ mặt chân thành nói: "Ta là kẻ thô lỗ, nhưng từ trước đến nay luôn ân oán rõ ràng, Văn huynh có điều gì cần sai sử, xin cứ nói. Nếu ta có thể làm được, tuyệt đối không chối từ!"

Từ trước đến nay, Nghiêm Tùng luôn độc lai độc vãng, một phần vì tính cách, phần còn lại vì hắn luôn không thích nợ ân tình của người khác.

Hôm nay Tô Trường Không trợ giúp hắn chém giết Mang Sơn Cửu Tặc, hắn lập tức muốn báo đáp Tô Trường Không, trả lại ân tình này.