Chương 58: Làm Sao Hắn Có Thể Chịu Đựng Nổi!

"Giết tiểu tử này!"

Ở phương hướng khác, có võ giả Hắc Kỵ bang đã phát hiện đồng bạn tử vong, lập tức nổi giận, tiếng hô quát không ngừng vang lên.

Mấy võ giả Hắc Kỵ bang xoay người xuống ngựa, trực tiếp đánh tới Tô Trường Không!

Hơn trăm võ giả Hắc Kỵ bang này vốn là tinh nhuệ được Thạch Hàn Sơn chọn lựa, ai nấy đều hung hãn vô cùng!

Xuy xuy xuy!

Tiếng xé gió liên tục đánh úp lại, vài thanh đao kiếm chém tới Tô Trường Không, muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn.

Tình huống nguy ngập nhưng lạ thay Tô Trường Không lại rất lạnh lùng.

Đây vốn không phải lần đầu tiên hắn giao thủ cùng người khác, không động thủ thì thôi, vừa động thủ tất phải thấy máu.

Trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ nhổ tận gốc)!

Ngũ Cầm Hí. Toàn Phi Hạc (hạc bay vòng)!

Tô Trường Không dưới chân vừa động, lập tức thi triển ra một chiêu trong Ngũ Cầm Hí đã đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

Cả người hắn tựa như là một con hạc đang bay vút nơi tầng trời thấp, bóng dáng linh động, khéo léo chuyển hướng một vòng.

Đao kiếm trên tay ba, bốn võ giả kia chỉ có thể xuyên qua tàn ảnh do Tô Trường Không để lại, không cách nào chạm phải hắn.

"Cẩn thận phía sau!" Có võ giả kinh hô lên tiếng.

Chỉ thấy Tô Trường Không lại quỷ dị xuất hiện ở phía sau một võ giả, hai tay bắt lấy đầu đối phương, dùng sức vặn một cái.

"Ca sát!"

Dễ dàng như vặn mở nắp bình.

Cần cổ của võ giả Hắc Kỵ bang kia lập tức vặn vẹo quỷ dị, huyết dịch tràn ra nơi khóe miệng, mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

"Làm thịt hắn! Làm thịt hắn!"

Đám võ giả Hắc Kỵ bang gần đó rống giận liên tục, lao về vây sát Tô Trường Không.

Nhưng ở trong mắt Tô Trường Không, đám võ giả Hắc Kỵ bang cực kỳ hung hãn này lại chậm chạp đến đáng thương, tựa như một người trưởng thành đối mặt với mấy hài đồng, muốn chạm vào người hắn cũng khó khăn.

Trong khi đó, một kích tùy ý của Tô Trường Không, lại có thể đánh cho bọn họ gãy xương đứt gân, nội tạng vỡ vụn, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!

"Hắn... Hắn là ai vậy? Sao mạnh như vậy?"

Nam tử tóc dài lẫn đám đệ tử Bạch Ngọc bang đều trợn tròn con mắt.

Chỉ trong mười mấy, hai mươi nhịp hô hấp ngắn ngủi, Tô Trường Không đã liên tục đánh chết bốn năm tên đệ tử Hắc Kỵ bang.

Dũng mãnh đến rối tinh rối mù!

Trong hàng đệ tử Bạch Ngọc bang bọn họ cũng có cường giả trẻ tuổi tinh nhuệ như thế?

Mà chiến đấu giữa Thạch Hàn Sơn và lão giả áo lam Công Tôn trưởng lão đằng xa cũng gần tới giai đoạn kết thúc.

"Khụ khụ khụ..."

Lại một lần nữa va chạm, Công Tôn trưởng lão lảo đảo lui về phía sau, khí huyết chấn động, liên tục ho khan, miệng hộc ra một ngụm máu.

Cùng là Thần Lực cảnh, nhưng lão đã già hoàn toàn không phải đối thủ của Thạch Hàn Sơn!

"Công Tôn trưởng lão không phải đối thủ của hắn? Thạch Hàn Sơn này cũng là một trong số ít cao thủ trong Hắc Kỵ bang!" Bạch Thiệu thấy vậy, trong lòng thầm rung động.

"Cũng tới lúc nên rời đi rồi!" Thạch Hàn Sơn thấy vậy, cũng không tiếp tục truy kích nữa, ngược lại trong lòng thầm nói.

Mục đích ban đầu khi Thạch Hàn Sơn tới nơi này, không phải vì tiêu diệt hoặc làm Bạch Ngọc bang bị thương nặng.

Trên thực tế trăm người bọn họ tới đây, chỉ muốn thừa dịp sắc trời chưa sáng tiến hành đánh bất ngờ, đánh cho Bạch Ngọc bang một cái trở tay không kịp, mới có thể chiếm thế thượng phong.

Nếu kéo quá dài thời gian, chờ đến khi mấy trăm đệ tử Bạch Ngọc bang đều tụ tập qua bên này, kết quả sẽ khác!

Lại nói, nguyên nhân chủ yếu khiến Thạch Hàn Sơn mang theo một đám tinh nhuệ đánh bất ngờ Bạch Ngọc bang chính vì cho Bạch Ngọc bang một đòn hạ mã uy, là thị uy với bọn họ, cho thấy Hắc Kỵ bang không hề e ngại toàn diện khai chiến cùng Bạch Ngọc bang.

Cuối cùng chính là… miếng bánh ngọt lớn Thanh Thủy thành này, Hắc Kỵ bang bọn họ cũng muốn chia một khối!

Hiện giờ thời gian đã xấp xỉ, mục đích cũng đạt được rồi, Thạch Hàn Sơn đang chuẩn bị lui lại.

Thế nhưng ngay khi Thạch Hàn Sơn hơi hơi quay đầu, đập vào mắt hắn lại là hình ảnh một thanh niên áo trắng mặc chế phục của Bạch Ngọc bang dùng một quyền đánh cho lồng ngực của võ giả Hắc Kỵ bang lõm xuống khiến người này điên cuồng phun máu tươi, ngã xuống trên mặt đất.

"Đồ khốn nạn! Dám giết mấy huynh đệ của chúng ta!” Thạch Hàn Sơn lập tức giận tím mặt quát lên.

Nãy giờ hắn có nghe được tiếng kêu thảm thiết từ đồng bạn bên kia truyền đến nhưng không có dư lực mà quan tâm tới.

Đến giờ phút này sau khi hắn đánh bại Công Tôn trưởng lão, quay ra chú ý, lại thấy Tô Trường Không đã giết vài võ giả Hắc Kỵ bang.

Làm sao hắn có thể chịu đựng nổi!

"Tiểu tử thối! Nhận lấy cái chết!" Thạch Hàn Sơn nổi giận rít gào một tiếng.

Tính tình hắn vốn cuồng bạo bởi vậy dù đã chuẩn bị lui lại nhưng hiện giờ hắn lập tức thay đổi quyết định.

Nhất thiết phải gỡ xuống cái đầu của tên khốn nạn chết tiệt kia trước đã.

Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.