Bản chất thực sự của cách hô hấp giống con rùa.
Tô Trường Không nhìn thấy ba người có dấu hiệu động thủ, hắn lập tức tỏ ra cực kỳ ‘kinh hoàng’ hô lớn, đồng thời lấy ra một quyển bí tịch cùng với một cái túi chứa bạc từ trong lòng, ném về phía nam tử đeo mặt nạ hài đồng kia.
"Cẩn thận!"
Nam tử đeo mặt nạ hài đồng theo bản năng đưa tay ra đón lấy.
Nhưng ngay tại thời điểm nam tử đeo mặt nạ hài đồng đang ngơ ngác sững sờ, không hiểu vì sao Tô Trường Không lại phối hợp như thế, thì bên tai hắn lại vang lên tiếng kinh hô của đồng bạn.
"Xoẹt… Keng!"
Một giây trước, Tô Trường Không vừa ném ra bí tịch và túi tiền, thì một giây sau ngay khi nam tử đeo mặt nạ hài đồng đưa tay đón lấy mấy thứ đó, bóng dáng vốn đầy rụt rè sợ hãi của hắn đã biến mất không thấy.
Cả người hắn tựa như một con mãnh hổ lao đến, Trảm Thiết đao bên hông ra khỏi vỏ, lưỡi dao ma sát cùng vỏ đao, phát ra tiếng kim loại chói tai.
Xuy!
Một luồng ánh đao lạnh lẽo tựa như thác nước màu bạc xuất hiện giữa không trung.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng Trảm Thiết Đao Pháp được diễn luyện hơn trăm vạn lần thi triển trước mặt người khác.
Chiêu thức không có một chút xíu biến hóa hay hoa lệ mỹ miều gì, chỉ vẽ nên một đường thẳng tắp, từ trên cao chém xuống!
"Phốc xuy!"
Nam tử đeo mặt nạ hài đồng đã ý thức được chuyện không ổn, nhưng đối mặt với một đao trí mạng này, hắn lại không có một chút phản ứng nào khác.
Chỉ thấy lưỡi dao từ phía trên chém thẳng xuống đầu hắn.
Trong cơ thể con người, phần đầu là nơi cứng rắn nhất nhưng một đao của Tô Trường Không lại có thể trảm đứt cả sắt đá. Bởi vậy, nơi cứng rắn nhất cũng bị một đao này chém nát như củi khô gỗ mục!
Lưỡi dao ép xuống, uy thế không tận vẫn tiếp tục đi thẳng xuống dưới.
Trong thân thể nam tử đeo mặt nạ hài đồng xuất hiện một đường cong đỏ như máu.
Mặt nạ trên mặt rạn nứt, hắn há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì, nhưng đường máu kia lập tức mở rộng, thân thể hắn cũng từ khoảng giữa vỡ ra thành hai nửa, rơi trên mặt đất.
Máu tươi, nội tạng chảy ra, hương vị gay mũi tràn ngập.
"Lão tam!"
Một màn máu tanh, tàn nhẫn này khiến cho hai người còn lại đều phát lạnh trong lòng, kinh hô lên tiếng.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến không ít người chết, cũng từng tận tay giết người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cách giết người như Tô Trường Không.
Hắn chỉ dùng một đao rõ ràng lưu loát chém xuống từ đỉnh đầu, chẻ đôi một người sống sờ sờ thành hai nửa.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay lúc này, trái tim hai kẻ tường chừng như cùng hung cực ác ấy đã kịch liệt run rẩy, da đầu co giật không ngừng!
Ở trong mắt bọn họ Tô Trường Không là dê béo nhưng trên thực tế, hắn lại là một mãnh thú ăn thịt người không nhả xương!
"Lòng tham của các ngươi không đáy nhưng chỉ có chút bản lĩnh đó lại dám bức bách ta?"
Trong đôi mắt Tô Trường Không có hung quang nhàn nhạt lóe ra.
Hắn vốn không nhìn ra sâu cạn của ba người này, nhưng vừa động thủ đã phát hiện, ba tên trước mặt chỉ là kẻ cướp bình thường mà thôi, cũng không phải nhân vật lợi hại gì.
Qua bài học lần trước, hắn đã hiểu, với lũ cường đạo này, chẳng có đạo lý gì để giảng hết.
Nếu đã ra tay chính là không chết không ngừng.
Hắn muốn cho toàn bộ bọn họ đều phải trả cái giá thê thảm nhất, nặng nề nhất!
"Làm thịt hắn!"
Sau khi nam tử đeo mặt nạ sói trong ba người kia ngây người một thoáng ngắn ngủi, trong miệng hắn phát ra tiếng quát chói tai, loan đao đang nắm trong tay, lập tức từ bên cạnh hung hăng phách khảm về phía Tô Trường Không.
Trảm Thiết Đao Pháp. Chém ngang!
Tô Trường Không không cần dùng mắt nhìn, cũng có thể nghe được âm thanh nho nhỏ vang lên khi lưỡi dao xé mở không khí. Hắn dùng một tay nắm Trảm Thiết đao dài hơn mét mốt, mét hai, kình lực ngưng tụ nơi cánh tay, lật tay chém ra một đao.
Tô Trường Không đã tu luyện Ngũ Cầm Hí lại làm nghề nguội nhiều năm, tay cầm cực kỳ vững chắc!
"Ca sát!"
Hai đao va chạm.
Trong tiếng vỡ vụn chát chúa, loan đao trên tay nam tử đeo mặt nạ sói phát ra một tiếng rên rỉ, nó không cách nào chịu nổi gánh nặng này, đã gãy lìa như đồ sứ.
Trảm Thiết đao nặng nề chém đứt loan đao, nhưng đòn chém ngang vẫn không hề có dấu hiện ngừng lại, tiếp tục đi tới.
"Phốc xuy!"
Nam tử đeo mặt nạ sói lảo đảo lui về phía sau, trước ngực bị cắt qua.
Phần thân thể từ ngực trở lên chia lìa cùng thân thể.
Cả người bị chém thành hai đoạn!
Một đao trí mạng!
Tô Trường Không tu luyện đao pháp đơn giản thô bạo, kết hợp giữa lực lượng và tốc độ, lại chuyên tâm vào kỹ xảo ‘trảm’.
Bởi vậy, hắn chỉ dùng đúng một đao duy nhất để chém giết địch nhân.
Một đao không chút biến hóa!
Một đao không hoa lệ mê người!
Chỉ có thực dụng và hiệu quả!
Trong nhóm ba người, giờ chỉ còn lại một nam tử đeo mặt nạ dê, lúc này trong lòng hắn phát lạnh, nỗi sợ hãi tràn ngập toàn thân.
Người đeo mặt nạ con khỉ trước mắt này, không phải là dê béo như bọn họ tưởng tượng, mà là một con quái vật giết người không chớp mắt!
"Trốn! Trốn!"
Nam tử đeo mặt nạ dê bị dọa sợ vỡ mật, không có lấy một chút dũng khí liều mạng cùng Tô Trường Không, đã lập tức xoay người bỏ chạy.
Hai huynh đệ của hắn đã bị Tô Trường Không chém giết như chó lợn, nhưng hắn không hề ôm suy nghĩ báo thù trong lòng, chỉ thầm nghĩ phải làm sao để thoát khỏi nơi đây.
"Phốc!"
Nhưng trong nháy mắt khi nam tử đeo mặt nạ dê xoay người, hắn lại cảm thấy sau gáy mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cả người rơi vào tình trạng đầu nở phình to, dưới chân vô lực.
Tiếp theo, cái đầu của hắn bay lên cao cao rồi rơi trên mặt đất, quay cuồng vài vòng, ý thức dần dần tiêu tán.
"Các ngươi không dám đi cướp Xích Hỏa Công, muốn chọn quả hồng mềm mà nắn. Từ tính toán đó có thể thấy các ngươi cũng không phải loại nhân vật lợi hại gì!"
Tô Trường Không lau khô vết máu trên đao bằng y phục trên một khối thi thể nào đó, nhìn thi thể ba người không trọn vẹn trên mặt đất, hắn cảm thán một câu.
Đúng là ba người này rất yếu, chỉ đạt tới tiêu chuẩn của cường đạo bình thường, còn chưa đạt tới Luyện Lực cảnh.
Ở Tô Trường Không trước mặt, chỉ có kết cục bị chém giết sạch sẽ thoải mái tựa như bổ dưa thái rau.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Trường Không ra tay giết người nhưng tâm trạng hắn vẫn thoáng qua một chút phức tạp.
Rõ ràng bản thân hắn không hề muốn trêu chọc hay sinh sự với bất kỳ ai nhưng phiền toái lại luôn tìm tới cửa.
Chẳng lẽ nói, mạng của một người ở trong thời loại thế này cũng nhỏ bé như cọng rơm ngọn cỏ vậy sao?
Chỉ một lời không hợp sẽ rút đao chỉ thẳng về phía nhau?
Hoặc không giết người thì sẽ bị người giết?
"Nghèo quá mà... Chắc hẳn ngay từ đầu khi ba người này tham gia hội đấu giá Triệu gia, đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chọn một con dê béo để ra tay, kiếm chút tiền của phi nghĩa!"
Tô Trường Không tìm tòi một hồi trên ba khối thi thể nọ, cuối cùng chỉ đạt được tổng cộng 20 lượng bạc trắng. Nhưng có chút ít còn hơn không.
"Trở về đi."
Hắn không để ý đến thi thể trên mặt đất, xoay người nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, một đường trở lại Hắc Thiết sơn trang.
Khi Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang đã là lúc chạng vạng. Bên trong sơn trang vẫn như thường ngày, sau một ngày bận rộn mọi người lại đi ăn cơm, nghỉ ngơi…
Cuộc sống vẫn tiếp diến như vậy, ngày qua ngày.
Tuy rằng hành trình đến Đông Lĩnh trấn hôm nay có chút gập ghềnh trắc trở nhưng cũng may Tô Trường Không đã đạt thành mục đích, mang về một môn bí tịch nội công!
"Rốt cuộc cũng đạt được bí tịch nội công, cũng là lúc nhìn xem Quy Tức Công này như thế nào!"
Tô Trường Không ăn xong cơm chiều, tắm rửa một cái, vội vàng muốn nghiên cứu Quy Tức Công.
Hắn mở ra Quy Tức Công, sau đó cẩn thận xem xét nội dung bên trong.
"Quy Tức Công là một loại phảng sinh khí công bắt chước cách hô hấp của ô quy, thông qua bắt chước hô hấp của ô quy, nạp khí lâu bế (nạp khí vào rồi đóng lại kéo dài thời gian hô hấp), để đạt được sự trường thọ như ô quy."
Quy Tức Công là công pháp nội công, hoàn toàn có thể tu luyện ra chân khí, nhưng độ khó khăn cao, rất ít người có thể đạt tới một bước này!
"Tu luyện Quy Tức Công từ bốn bộ phận Tiềm Tâm, Tiềm Tức, Chân Định, Xuất Định tạo thành..."
Tô Trường Không lật xem《 Quy Tức Công 》, sau đó lần lượt ghi nhớ bí quyết bên trong bản Quy Tức Công nọ, sau đó bắt đầu đưa tay ra tu luyện.
Tô Trường Không khoanh chân ngồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, cả người hết sức chăm chú, tiến vào một loại trạng thái cực kỳ im lặng.
Nhịp hô hấp của hắn trở nên vững vàng hơn, mỗi một lần hô hấp đều cực kỳ lâu dài.
Non nửa canh giờ đi qua, Tô Trường Không cảm giác hết thảy chung quanh đều trở nên im lặng.
Dường như cả người hắn đang lơ lửng trong nước, y hệt một con ô quy.
Chốc chốc sẽ nhô đầu ra khỏi nước, hô hấp hoán khí!
hoán khí: hít thật sâu không khí, lấp đầy hai lá phổi.