Chương 182: Cùng Với Ngồi Chờ Chết, Chẳng Bằng Liều Mạng Một Phen!!!

Chung quy lại, giết Vương Vân chỉ mang tới thống khoái nhất thời, nhưng sẽ gặp phải cao tầng Đại Viêm hoàng triều toàn lực truy đuổi.

Vô cùng phiền toái.

Nhưng thay vào đó, cứ dứt khoát khiến cho Vương Vân đấu cùng Hắc Liên giáo, lại là kế hoạch hợp lý nhất!

"Văn tiên sinh... Ngươi có điều không biết..." Vương Vân còn muốn nói cái gì đó.

Nhưng sắc mặt Tô Trường Không lại lạnh như băng ngắt lời: "Những năm gần đây, ngươi một mực chiếm cứ chức vị quan phụ mẫu Thanh Thủy thành này nhưng chưa từng làm chút gì đó cho dân chúng Thanh Thủy thành. Cường đạo, trộm cướp tàn sát bừa bãi, bè lũ Hắc Liên giáo càn rỡ ngang ngược, khiến cho bình dân vô tội khổ không nói nổi. Ngươi ngồi ở vị trí này nhưng không lo chuyện trong bổn phận! Ta cũng lười nói mấy lời đạo lý lớn với ngươi. Ngươi có thể từ chối, nhưng nếu từ chối, phải chuẩn bị tâm lý khi chúng ta tính toán sổ sách việc này. Dưới đao của Văn mỗ đã có kha khá mạng người, thêm một kẻ nữa cũng không quá nhiều!"

Sắc mặt Vương Vân có chút giãy giụa.

Trên thực tế hắn căn bản không có sự lựa chọn. Nếu lúc này từ chối, nói không chừng hắn sẽ bỏ mình tại chỗ, mà dù Tô Trường Không không bức bách hắn thì Hắc Liên giáo kia cũng không bỏ qua cho hắn.

Lại nói, nếu hắn không giải quyết triệt để mà cứ mặc cho Hắc Liên giáo tùy ý mở rộng tầm ảnh hưởng, thì bản thân hắn và cả thân nhân của hắn nữa, cũng không bảo toàn được tánh mạng.

Hắn làm sao mà quên được chuyện mới đây Hắc Liên giáo đã uy hiếp thân nhân để bức bách hắn đi vào khuôn khổ?

Cùng với ngồi chờ chết, chẳng bằng liều mạng một phen!!!

Nghĩ đến đây, Vương Vân hơi suy sụp thở dài, nhưng ánh mắt đã trở nên kiên định, cuối cùng hắn chậm rãi gật đầu: "Diệt trừ tặc nhân Hắc Liên giáo, là việc nằm trong bổn phận của Vương mỗ! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ triệu tập quan viên và gia tộc quyền thế ở các nơi, chính thức tuyên bố khai chiến cùng Hắc Liên giáo, nhổ tận gốc bọn chúng!"

Tô Trường Không nhận được đáp án khiến cho mình vừa lòng từ trong miệng Vương Vân, cũng vui vẻ gật gật đầu rồi đứng dậy: "Vương đại nhân, ta chẳng những chán ghét bị phản bội, cũng chán ghét bị người ta lật lọng! Hãy nhớ kỹ những lời ngươi vừa nói, Văn mỗ luôn chăm chú dõi theo ngươi!"

Nói xong, Tô Trường Không không tiếp tục ở lại nơi này nữa, mà dứt khoát xoay người đi ra bên ngoài nha môn.

Ven đường, đám binh sĩ, thủ vệ, không nhận được mệnh lệnh của Vương Vân, đều nhất nhất tránh đường. Tô Trường Không xuyên qua đám người, biến mất trong bóng đêm xa xa.

"Người đâu! Thu dọn thi thể yêu nhân Hắc Liên giáo này một chút!"

Vương Vân thừ người, ngồi tại chỗ một hồi. Rất lâu sau đó, hắn mới lấy ra một chiếc khăn lụa lau đi vết máu trên mặt, sửa sang lại dung nhan một chút, mới mở miệng truyền lệnh.

Tô Trường Không rời khỏi nha môn, vòng vèo vài bận trên đường, mãi cho đến khi xác định không có người theo dõi mình, mới quay về tiểu viện hắn đã thuê để ở lại trong Thanh Thủy thành.

Tô Trường Không trở lại trong viện, tới tận lúc này hắn mới có thời gian để cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, lại lấy ra một chút Kim Sang dược có thể mua được từ tiệm thuốc bôi loạn lên trên, cuối cùng cẩn thận băng bó lại.

Lấy lực khôi phục của Tô Trường Không - võ giả Đoán Thể đại thành, chỉ cần vài ngày là loại vết thương không nguy hiểm đến tính mạng này sẽ khỏi hẳn!

"Chờ sau khi cầm được ba vạn lượng bạc trắng từ trên tay Vương Vân kia, ta sẽ rời khỏi vùng Thanh Thủy thành này."

Tô Trường Không hít sâu một hơi, lại dưỡng đao nửa canh giờ, rồi bắt đầu nằm xuống tu luyện Quy Tức Công, khôi phục tinh thần, thể lực.

Ngày hôm sau, hắn không lập tức đi tìm Vương Vân lấy tiền, mà ở lại trong viện tĩnh tu ba ngày, chờ thương tích hoàn toàn khỏi hẳn, thực lực bản thân cũng khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, mới ra ngoài tìm kiếm Vương Vân.

Mấy ngày nay, Tô Trường Không ở nhà nhưng cũng một mực chú ý động tĩnh bên ngoài Thanh Thủy thành.

Ngay buổi sáng ngày kế tiếp, sau đêm Tô Trường Không đàm phán cùng Vương Vân, Vương Vân đã cho quan phủ dán bố cáo, nội dung bên trên tố giác đệ tử Hắc Liên giáo ám sát mệnh quan triều đình, còn dùng một khoản tiền lớn truy nã thành viên Hắc Liên giáo, cách sát vật luận (giết chết bất luận tội)!

Và không chỉ như thế, Vương Vân còn triệu tập các vị quan to hiển quý trong vùng Thanh Thủy thành, thương thảo kế hoạch đối phó Hắc Liên giáo, ai có tiền bỏ tiền, ai có người bỏ người.

Nói gì thì nói, Vương Vân cũng là tri huyện Thanh Thủy thành, có chức quan trong người, năng lực mà hắn có thể vận dụng vượt qua tất cả những gia tộc, thế lực bình thường.

Nói cách khác, hắn chỉ cần phất cờ hò reo, sẽ có nhân mã khắp nơi hưởng ứng.

Vốn dĩ Vương Vân chỉ muốn bảo vệ địa vị hiện tại của mình, an tĩnh chờ tới lúc về hưu, sau đó toàn thân trở ra. Nhưng chuyện xảy ra gần đây đã khiến Vương Vân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đứng ra, tỏ rõ lập trường, vận dụng tất cả những gì mình có thể, kiên quyết khai chiến cùng Hắc Liên giáo!

Tô Trường Không cảm thấy, chỉ cần Vương Vân có thể cam đoan bảo vệ được tính mạng của hắn và thân nhân trong gia đình hắn thì tám chín phần mười, hắn có thể diệt trừ Hắc Liên giáo.

Dù sao căn cơ của Hắc Liên giáo ở vùng Thanh Thủy thành này cũng không quá sâu.

Lại thêm, Vương Vân chiếm cứ đại nghĩa trong tay, chỉ cần tuyên truyền một phen, rất dễ dàng khiến cho mọi người biết Hắc Liên giáo là tà giáo, sau đó đạt được ủng hộ từ tất cả các tầng lớp trong vùng, cuối cùng dựa vào đó để tiêu diệt và đuổi đi tất cả các thành Hắc Liên giáo từ cấp bậc thấp nhất!