Chương 180: Ta Nguyện Ý Bồi Thường...

Không lâu trước đó, bang chủ Thạch Tử Kiên của Hắc Kỵ bang đã bị một cao thủ chém giết ngay tại địa bàn của mình. Cao thủ kia tự xưng là Thiết Thú của Hắc Liên giáo, phần lớn người ngoài đều không hề hoài nghi với thân phận ấy.

Nhưng nam tử mặc thanh sam chính là đệ tử Hắc Liên giáo, tất nhiên là hiểu được trong Hắc Liên giáo không hề có một nhân vật như vậy.

Nhưng đương nhiên, bọn họ chẳng rỗi hơi mà giải thích với người bên ngoài.

Thiết Thú kia lấy danh nghĩa Hắc Liên giáo chém giết Thạch Tử Kiên, cũng tương đương với tăng lên hung danh cho Hắc Liên giáo!

Bọn họ cầu còn không được, sao phải đính chính mất công???

Nghe đồn Thiết Thú kia sở hữu một loại đao pháp kinh diễm, chỉ dùng một hai đao đã chém giết Thạch Tử Kiên kia tại chỗ.

Hiện giờ, hắn được chứng kiến phối đao bên hông Văn Thái trước mắt này, cộng thêm sự thực là ngay cả cao thủ như Lưu Bách Nhận cũng chết ở trên tay đối phương…

Xâu chuỗi những dữ kiện này lại với nhau, hiển nhiên là nam tử mặc thanh sam đã biết, Thiết Thú chém giết Thạch Tử Kiên chính là Quỷ Diện hoặc là Văn Thái trước mắt!!!

Và cũng chỉ có Thiết Thú thần bí mạnh mẽ kia, mới có có thể chém giết cao thủ như Lưu Bách Nhận!

"Là Văn tiên sinh ... chém giết Thạch Tử Kiên?" Vương Vân đứng một bên cũng rơi vào ngây dại.

Đoạn thời gian trước, Tô Trường Không từng biến mất khá nhiều ngày, mà đoạn thời gian kia cũng chính là lúc Thạch Tử Kiên bị cao thủ thần bí Thiết Thú nọ chém giết.

Thế nhưng Vương Vân hoàn toàn không liên hệ hai người này vào cùng một chỗ.

Kỳ thực, ở trong ấn tượng của hắn, Văn Thái này vốn là người bán mạng vì tiền, vô cùng thực tế lại khôn ranh. Bởi vậy, hắn cũng có lý do của mình để không tin hai người đó là một.

Thứ nhất, là một người trọng về lợi ích, đối phương không cần thiết phải là địch với Thạch Tử Kiên kia.

Thứ hai, tuy Văn Thái rất mạnh, nhưng hắn hoàn toàn không thừa nhận nổi suy nghĩ rằng Văn Thái đã mạnh tới mức có thể một mình giết thẳng vào Hắc Kỵ bang, một bang phái có cả ngàn bang chúng tinh nhuệ, lại còn đánh chết được Thạch Tử Kiên, võ giả có danh xưng là cao thủ đệ nhất Thanh Thủy thành rồi càng biến thái hơn là sau đó đối phương còn bình yên nghênh ngang rời đi nữa.

Hóa ra... Thiết Thú kia vốn không phải là cao thủ từ trên trời rơi xuống bên trong Hắc Liên giáo, thân phận chân thật của đối phương lại là Văn Thái vô cùng thần bí này!

"Có... Chuyện gì cứ từ từ..." Nam tử mặc thanh sam nuốt nuốt ngụm nước miếng, liên tục xua tay, muốn nói cái gì đó.

Nhưng Tô Trường Không không muốn nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào nữa, Trảm Thiết đao bên hông dứt khoát ra khỏi vỏ!

"Phốc!"

Cái đầu của nam tử mặc thanh sam rơi xuống mặt đất, thi thể không đầu lại một lần nữa ngồi trở lại ghế, phần gáy trống rỗng phun tung toé máu tươi vào mặt Vương Vân.

"Người nào!" Mà ở bên ngoài sân, cũng vang lên những tiếng hô quát, là nha môn thị vệ bị động tĩnh ở nơi này làm kinh động.

"Không được bước vào!"

Vương Vân đã phản ứng kịp, hắn vội vàng hô to một tiếng, ngăn cản đám thị vệ tới gần.

Đám đông thị vệ chen chúc nhau đứng ngoài sân nhỏ, thấy được Tô Trường Không vừa thu đao vào vỏ ở trong phòng, cũng thấy được thi thể không đầu của nam tử mặc thanh sam, một đám hoang mang đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng vâng theo mệnh lệnh của Vương Vân, không dám tới gần, chỉ đứng từ xa xa chờ đợi, canh gác cửa ra vào.

Tô Trường Không thản nhiên ngồi xuống đối diện Vương Vân, hai mắt lạnh lùng quan sát hắn.

Vương Vân tổ chức lại mớ từ ngữ lộn xộn trong đầu một chút, sau đó trên mặt hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Phải ... Là Hắc Liên giáo ép ta phải làm như vậy. Đoạn thời gian trước, thê tử và nữ nhi của ta bị một đám người xa lạ bắt đi nhưng lại thả trở về, sau đó người của Hắc Liên giáo tìm tới cửa ... Phải ... Là ta không đúng..."

Lý do mà Vương Vân phản bội Tô Trường Không cũng trùng khớp chừng tám chín phần mười so với suy đoán của hắn. Chỉ đơn giản là đối phương đã bị ép buộc.

"Sau đó thì sao?" Tô Trường Không bình tĩnh nói.

Dù Vương Vân có cho hắn đầy đủ lý do phản bội hơn nữa, thì vẫn là phản bội!

Và lần phản bội này đã suýt chút nữa giết chết hắn rồi!

Vương Vân cắn răng một cái: "Ta nguyện ý bồi thường... Bồi thường cho ngươi! Ngươi có điều kiện gì ta đều đáp ứng!"

Hồi nãy, máu tươi từ cổ nam tử mặc thanh sam kia bắn lên mặt hắn vẫn còn nóng ấm, cao thủ Hắc Liên giáo, thậm chí cả Thạch Tử Kiên không ai bì nổi cũng chết trên tay Văn Thái rồi…

Nếu bàn về độ đáng sợ thì ở trong mắt Vương Vân, Văn Thái trước mặt này chẳng khác gì ác ma!

Giờ phút này, Vương Vân chỉ muốn giữ lại cái mạng của mình.

Và hơn ai hết, hắn rất rõ ràng chỉ có đáp ứng tất cả yêu cầu của Văn Thái, không được nói ra bất kỳ chữ “không” nào, mới có một chút cơ hội.

Nếu không hung nhân bậc này tuyệt đối sẽ không cố kỵ thân phận, địa vị của hắn, sẽ dứt khoát chém đầu hắn tại chỗ như nam tử mặc thanh sam kia!