Chương 162: Đúng Là Hai Con Hung Thú Hình Người!!!

"Đang!"

Rõ ràng là kim loại và máu thịt va chạm vào nhau, nhưng lại phát ra âm thanh chói tai tựa như hai thanh kim loại tiếp xúc.

Trên lớp da thịt của Thạch Tử Kiên tỏa ra ánh hào quang lóng lánh của kim loại, giống như toàn bộ thân thể máu thịt đều đã biến thành kim loại rồi.

Cường độ thân thể hầu như không thua kém Tô Trường Không đang mặc áo giáp.

"Oanh!"

Tô Trường Không cảm nhận được luồng lực lượng lớn đến mức có thể nghiền áp mình từ trên nắm tay của Thạch Tử Kiên kia.

Kể cả lúc ngưng tụ chân khí, hắn cũng cảm nhận được áp lực nặng nề, tựa như mặt đất dưới lòng bàn chân không còn vững chắc nữa, buộc hắn phải cắm sâu bàn chân mình xuống đất, mới không bị đẩy lùi!

Mà thân hình hùng tráng của Thạch Tử Kiên lại chỉ hơi lay động một chút sau pha va chạm hồi nãy.

"Thiết Thú này... Rất mạnh! Còn mạnh hơn Bạch Thiên Hào kia!" Thạch Tử Kiên có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng, hắn đã vận dụng bản lãnh thật sự để đánh ra một quyền hồi nãy, nhưng đối phương vẫn có thể tiếp được mà không hề lui về phía sau.

Thực lực bậc này cũng là hiếm thấy trong Đoán Thể cảnh!

"Thạch Tử Kiên tu luyện theo con đường khổ luyện ngạnh công, đã đạt tới trình độ cực cao, sợ là còn mạnh hơn quán chủ của Thiết Y võ quán! Không thể ngạnh kháng cùng hắn!" Tô Trường Không nghiêm túc nhận xét trong lòng.

Thiết Y võ quán là võ quán lớn nhất Thanh Thủy thành, môn công pháp sở trường chính là khổ luyện công, nhưng bên trong đó lại không một người nào có thể so sánh cùng Thạch Tử Kiên trước mắt.

Quân Đạo Sát Quyền. Đồ Lục Thiên Quân (tàn sát ngàn quân)!

Một lần va chạm tiếp theo, lần này huyết quang quấn quanh hai gò má Thạch Tử Kiên, đó là nguyên nhân khiến khí huyết bốc lên.

Người này đã thi triển quyền pháp sở trường của mình đến mức tận cùng.

Hai tay hoặc quyền hoặc chưởng, lại sắc bén như chuy như đao, liên tục điên cuồng đánh giết về phía Tô Trường Không.

Bên cạnh đó, Thạch Tử Kiên ỷ vào sở trường khổ luyện ngạnh công thâm hậu, không thèm để ý tới đám gai nhọn phủ kín chiến giáp trên người Tô Trường Không.

Tô Trường Không không dám sơ suất, lập tức thi triển ra Ngũ Cầm Hí đã đạt tới cảnh giới Thần Hồ Kỳ Kỹ!

Chỉ thấy thân hình hắn linh hoạt tựa như phi điểu, viên hầu, mỗi một lần di chuyển đều kéo dài tạo thành từng luồng tàn ảnh, mỗi một lần công kích lại nặng nề như bạo hùng, mãnh hổ, điên cuồng triền đấu cùng Thạch Tử Kiên!

"Bang bang phanh!"

Âm thanh kim loại va chạm không dứt bên tai.

Chỉ trong vòng mấy nhịp hô hấp, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.

Mỗi một lần va chạm, đều như hai con hung thú đối chọi, kình lực sinh ra sóng chấn động, đánh vỡ tan đống gạch đá cứng rắn xung quanh, còn dư lực khiến chúng bắn tung tóe ngược về phía sau!

"Đây... Đây thật sự là trình độ mà thân thể máu thịt có thể đạt tới?"

"Quả thực đúng là hai con hung thú hình người... Thiết Thú kia lại có thể liều mạng đánh ngang tài ngang sức cùng bang chủ!"

Nhóm võ giả Hắc Kỵ bang đang đứng xem bên ngoài, ai nấy lòng đầy rung động nhìn một màn trước mắt, có cảm giác sợ hết hồn.

Có người rung động vì thân thể máu thịt của võ giả lại có thể bộc phát ra uy lực như thế.

Đương nhiên cũng có người rung động vì Thiết Thú lại có thể đối kháng chính diện cùng Thạch Tử Kiên, tồn tại bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ.

Tất cả đều im lặng, ngay cả khi hô hấp cũng không dám lớn tiếng, chỉ một mực nhìn chằm chằm về phía trước.

Về phía một trận chiến có thể nói là đỉnh cao nhất của giới võ lâm Thanh Thủy thành!

"Móa nó! Cái xác rùa này thật là cứng rắn!" Thạch Tử Kiên thầm mắng trong lòng.

Ở trong mắt Thạch Tử Kiên, võ giả bình thường mặc trọng giáp cũng yếu ớt vạn phần. Một quyền của hắn có thể đánh lõm giáp trụ, cứng rắn chấn nát thân thể võ giả ở bên trong giáp trụ.

Nhưng bộ áo giáp trên người Tô Trường Không quá mức nặng nề, lại được chia làm ba tầng cách biệt, mỗi khi trọng quyền của Thạch Tử Kiên đập lên trên, có thể để lại từng dấu quyền ấn rõ ràng trên bề mặt, nhưng lại khó có thể tạo thành vết thương trí mệnh cho Tô Trường Không ở bên trong.

Không chỉ như thế, tầng gai nhọn phía trên bộ áo giáp nọ vẫn mang lại tác dụng.

Qua quá trình cận chiến, ở phần cánh tay, bụng, ngực của Thạch Tử Kiên đều để lại từng lỗ máu, tuy không sâu nhưng chung quy lại vẫn mang tới hiệu quả nhất định!

Về phần Tô Trường Không.

Giờ phút này, trong đôi mắt hắn đã trở nên ngưng trọng vô cùng, lạnh như băng nhủ thầm: "Bằng vào thực lực hiện giờ của ta, nếu không ra đao, dứt khoát không chém giết được Thạch Tử Kiên..."

Trảm Thiết đao đã được uẩn dưỡng trăm ngày, là đòn sát thủ trong tay Tô Trường Không, nhưng không thể dễ dàng vận dụng được!

Thứ nhất, một khi rút đao, đao khí sẽ tiết ra, phải một lần nữa bồi dưỡng lại.

Thứ hai, một khi rút đao, chỉ có thể đánh thêm ba lượt nữa, sau đó Tô Trường Không sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức.

Nói như vậy, nếu hắn bị buộc xuất đao nhưng không thể chém giết đối phương, sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm!