Chương 154: Phụ Thân, Thực Xin Lỗi... Nhưng Ta Đã Cố Hết Sức Rồi!!!

Hắn dùng thời gian một, hai ngày, cuối cùng đã đạt thành mong muốn, bắt được Hồng Phúc Xà, một loại dược liệu cần thiết để phối chế Phí Huyết tán tại Thanh Trúc sơn.

Hiện giờ, hắn chỉ cần lấy máu của nó, lại phối hợp cùng những dược liệu đã thu thập được từ trước, chắc chắn có thể điều phối ra kịch độc Phí Huyết tán kia!

Tô Trường Không cẩn thận nhét Hồng Phúc Xà vào trong một chiếc sọt trúc.

"Có thể trở về rồi."

Trong lòng Tô Trường Không đầy thỏa mãn, sau khi đạt thành mong muốn, hắn đã có thể rời khỏi Thanh Trúc sơn này, quay về Hắc Thiết sơn trang rồi.

Ngay khi hắn bước chân vào Hắc Thiết sơn trang, thời gian đã là chạng vạng.

"Tình huống gì đây? Sao hôm nay chung quanh lại im lặng như vậy?"

Tô Trường Không dừng lại ngoài cửa Hắc Thiết sơn trang, chân mày khẽ nhíu lại.

Phải biết rằng hiện giờ sắc trời vừa bước vào chạng vạng, cũng là khoảng thời gian tan tầm, nhưng cả Hắc Thiết sơn trang lại yên tĩnh không một tiếng động, giống như cảnh người đi nhà trống vậy!

Trên mặt Tô Trường Không hiện lên một chút cảnh giác, hắn chậm rãi cất bước tiến vào trong sơn trang.

Trong Hắc Thiết sơn trang, Mạc Thiết đang thẫn thờ đi lại khắp nơi.

Thật hiển nhiên, hiện giờ cả Hắc Thiết sơn trang náo nhiệt ngày xưa, chỉ còn lại một mình hắn.

"Nơi đó... Là chỗ mà phụ thân từng dạy ta rèn."

"Cây liêm đao này là khí cụ đầu tiên mà ta tự mình tạo ra. Nó đã rỉ sắt rồi sao?"

Mạc Thiết thường xuyên dừng chân lại, lặng ngắm một vài nơi từng ghi dấu ấn trong ký ức của hắn.

Trong tay hắn đang cầm một cây liêm đao đã rỉ sét, đáy mắt đều là hoài niệm.

Mạc Thiết còn nhớ rất rõ ràng khi phụ thân của hắn bệnh chết, hắn đã thề nhất định phải phát dương quang đại Hắc Thiết sơn trang, nhưng hiện giờ...

Hắc Thiết sơn trang lại chôn vùi ở trên tay hắn!

"Phụ thân, thực xin lỗi... Nhưng ta đã cố hết sức rồi." Mạc Thiết vô lực thở dài.

"Trường Không còn chưa trở về sao? Nếu hắn vừa vặn trở về đúng lúc gặp được người của Hắc Kỵ bang thì biết làm sao bây giờ?"

Mạc Thiết vừa ngừng chân ngay trước một tòa trạch viện, nơi này là gian phòng mà Tô Trường Không ở lại. Hắn nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Từ mấy ngày trước sau khi Tô Trường Không xin phép ra ngoài, đối phương vẫn một mực biến mất, đến tận bây giờ còn chưa quay lại.

Đã mấy ngày rồi, Mạc Thiết vẫn đang chờ đợi đối phương trở về, muốn dặn dò một chút chuyện.

"Ừm?"

Mạc Thiết tiến vào trong phòng Tô Trường Không ở lại, lập tức sửng sốt. Bởi vì hắn vừa nhìn thấy một tia sáng nhàn nhạt tỏa ra từ kim loại, được đặt trên giường.

Vì thế Mạc Thiết hơi cúi người, muốn nâng vật thể tỏa ra ánh hào quang kim loại kia lên.

Đây là một thanh đao! Trảm Thiết đao.

Trước đó, Tô Trường Không đã tạo ra hai thanh Trảm Thiết đao, một thanh bình thường hắn sẽ không sử dụng, chỉ một mực dùng để dưỡng đao, còn một thanh dùng để luyện tập đao pháp và sử dụng hàng ngày.

Và thanh mà Mạc Thiết nhìn thấy, đúng là thanh Tô Trưởng Không thường hay sử dụng, nó được hắn đặt bên dưới cái giường trong phòng mình.

"Thanh đao này… Là của Trường Không sao? Nặng như vậy?"

Mạc Thiết nâng Trảm Thiết đao lên, trong lòng không khỏi có chút giật mình.

Kỳ thực, hắn cũng không thấy kỳ quái khi đối phương cố ý làm ra một thanh đao cho riêng mình.

Bởi vì gần như tất cả những thành viên trong Hắc Thiết sơn trang đều có một thanh đao dùng để phòng thân.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là thanh đao của Tô Trường Không quá nặng!

Một thanh Trảm Thiết đao hoàn chỉnh lại có trọng lượng hơn mười cân, tiếp cận hai mươi cân.

Trong khi võ giả bình thường dùng đao, chỉ có sức nặng chừng ba cân thôi.

Tiêu chuẩn là như vậy, nhưng trên thực tế, nếu người sử dụng chưa từng được luyện tập, muốn vung thanh đao ấy lên cũng có chút cố hết sức, đừng nói tới chuyện sử dụng linh hoạt.

Dù sao, muốn dùng cũng phải nắm chuôi đao, mà không phải nắm ở khoảng giữa thân đao.

Tình huống chịu lực hoàn toàn khác biệt, lực lượng hao phí cũng không giống nhau.

Bởi vậy, trong trường hợp thanh đao nặng mười mấy đến hai mươi cân kiểu này, người thường chỉ có thể cầm chuôi đao, nhấc nó lên đã cực kỳ miễn cưỡng, càng đừng nói tới chuyện vung vẩy linh hoạt!

“Ngày thường Trường Không dùng đao nặng như vậy? Hắn có thể vung được nó ư?" Mạc Thiết có chút kinh dị nghĩ thầm.

"Trang chủ."

Ngay tại thời điểm Mạc Thiết đang ngạc nhiên nghi ngờ, bỗng một âm thanh vang lên, dọa cho hắn sợ đến nhảy dựng.

Mạc Thiết vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên cao lớn mặc hắc y đang lẳng lặng đứng ở cửa.

Người này đúng là Tô Trường Không!

"Trường Không, ngươi đã trở lại." Mạc Thiết nhìn thấy Tô Trường Không, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tô Trường Không nhìn thấy Mạc Thiết không có việc gì, cũng thoáng an tâm lại.

Sau đó hắn không nhịn được nghi hoặc nói: "Trang chủ, những người khác đâu? Sao không thấy một người nào?"

Lúc ban nãy, khi Tô Trường Không vừa trở lại Hắc Thiết sơn trang, hắn đã phát hiện xung quanh nơi này không một bóng người, bầu không khí im lặng tới đáng sợ, trong lòng hắn cũng dấy lên một nỗi lo âu.

Bởi vậy, khi hắn vừa gặp được Mạc Thiết, mới không nhịn được lập tức bật ra câu hỏi.