Nhưng sau khi Tô Trường Không suy tư một lúc lâu, hắn lại cảm thấy chuyện này không quá khó chấp nhận.
Nếu nam tử che mặt bằng vải đen này không thu tiền mà miễn phí nói cho hắn, Tô Trường Không sẽ hoài nghi mục đích đằng sau của đối phương.
Lại nói, so với chờ thêm một tháng, đợi đến phiên Quỷ thị tiếp theo lại đi thử thời vận, còn không nhất định có thể thu mua được… chẳng bằng tự mình ra tay bắt một hai con!
Đương nhiên, cũng có khả năng nam tử che mặt bằng vải đen này đang muốn lừa gạt hắn.
Nhưng người có thể đến Quỷ thị chắc chắn không phải người bình thường, cũng là tồn tại không hề thiếu bốn năm lượng bạc như vậy.
Nói cách khác, hắn cảm thấy đối phương không cần thiết phải lừa hắn chỉ vì năm lượng bạc cỏn con kia.
"Được." Tô Trường Không trả lời ngắn gọn, sau đó lấy ra năm lượng bạc, giao cho nam tử che mặt bằng vải đen.
Nam tử che mặt bằng vải đen thu bạc rồi mở miệng nói: "Nửa tháng trước ta từng trông thấy Hồng Phúc Xà tại Thanh Trúc sơn."
Nam tử che mặt bằng vải đen vừa nói ra địa điểm có Hồng Phúc Xà thường lui tới, đã nhanh chóng xoay người rời đi.
Tô Trường Không tiếp tục chờ đợi thêm nhưng mãi cho đến khi sắc trời dần sáng, Quỷ thị đóng cửa, hắn cũng không thu mua được máu của Hồng Phúc Xà.
"Chỉ có tự mình ra tay đi bắt thôi."
Không còn cách nào khác, Tô Trường Không chỉ còn thiếu một loại dược liệu để điều chế nên Phí Huyết tán… Cuối cùng, hắn dứt khoát quyết định, sau khi rời khỏi Quỷ thị sẽ đi một chuyến tới Thanh Trúc sơn kia.
Thanh Trúc sơn là một ngọn núi nằm trong địa phận Thanh Thủy thành, nơi này có trúc xanh mọc thành bụi, phủ kín khắp nơi.
Và những cây trúc này chính là ngôi nhà thiên nhiên dành cho đám rắn rít, độc trùng cư ngụ!
Tô Trường Không chẳng có chút kinh nghiệm bắt rắn nào nhưng hắn lại biết loại bò sát như rắn vốn thuần âm, chúng yêu thích và thường lui tới những nơi âm u ẩm ướt.
Thanh Trúc sơn này cũng không lớn, dù tìm tòi theo kiểu trải thảm, cũng chỉ cần tiêu phí một hai ngày thời gian, nhất định sẽ đạt được mong muốn!
Tô Trường Không đã bắt đầu hành trình bắt rắn tại Thanh Trúc sơn, bởi vậy hắn không thể đúng hạn quay về Hắc Thiết sơn trang được, cũng may hắn đã xin nghỉ phép từ trước, có lẽ nghỉ dài một chút cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua, ngay tại lúc hắn không có mặt, ở bên trong Hắc Thiết sơn trang đã xảy ra một chuyện lớn!
"Đát đát đát!"
Bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, một đám kỵ sĩ đang phóng ngựa chạy như bay, ai nấy đều mặc hắc y, khí tức hung hãn!
"Hắc Kỵ bang... Là Hắc Kỵ bang đến đây!"
Trên bức tường cao bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, có thành viên phụ trách canh gác bảo vệ sơn trang, đang trợn tròn con mắt nhìn một màn bên dưới, rồi kinh hãi hô lớn lên.
Hắn đã nhận ra đám kỵ sĩ kia chính là người Hắc Kỵ bang!
"Đang đang đang!"
Ngay lập tức, ở bên trong Hắc Thiết sơn trang, đã vang lên tiếng chuông báo động liên tiếp, nhắc nhở tất cả thành viên, có chuyện lớn đã xảy ra!
"Tình huống gì đây? Hắc Kỵ bang lại đến?"
"Lúc này còn chưa tới đầu năm mà? Sao bọn họ lại thu tiền hàng năm rồi?"
Không còn phải nghi ngờ gì nữa, sau khi tất cả mọi người, già trẻ lớn bé của Hắc Thiết sơn trang biết tin võ giả Hắc Kỵ bang đã đến, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc…
Không biết vì sao chưa tới đầu năm mới mà Hắc Kỵ bang đã đến Hắc Thiết sơn trang rồi?
Nhưng không ai dám sơ suất, tất cả đều cầm vũ khí, các loại đao kiếm, thiết chùy trong tay rồi đi tới tường bảo hộ sơn trang, tập trung ngay dưới cửa lớn, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Và người dẫn đầu hơn trăm kỵ sĩ đi tới bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, vẫn là tam đương gia Trần Tráng của Hắc Kỵ bang!
Mạc Thiết cũng nhanh chóng bước lên tường cao, hắn nhìn Trần Tráng ở phía dưới, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Hắn mơ hồ nhận thấy điều khác lạ.
Bởi vì chưa tới một năm thời gian mà Hắc Kỵ bang đã một lần nữa xuất hiện ở nơi này, chỉ sợ chuyện tiếp theo không hề đơn giản!
"Trần tam đương gia đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?" Trên tường cao, Mạc Thiết cao giọng dò hỏi.
Trần Tráng không trả lời, chỉ xoay người xuống ngựa, khiêng chùy sắt nặng nề trên vai, có bốn năm bang chúng tinh nhuệ của Hắc Kỵ bang theo sát đằng sau.
Ngay khi Trần Tráng đi tới bên ngoài cửa lớn Hắc Thiết sơn trang, hắn lập tức trầm giọng nói: "Mở cửa! Ta có việc muốn nói chuyện với Mạc trang chủ!"
Âm thanh không lớn, nhưng mọi người đều nghe được rành mạch.
"Này..." Mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đều có chút do dự.
"Mở cửa! Cánh cửa này cũng không ngăn được ta! Đừng ép ta phải tự mình ra tay mở cửa!" Trần Tráng lộ ra ánh mắt lạnh lùng, há miệng quát lớn nói.
Âm thanh như lôi đình, trong đó còn ẩn chứa một luồng uy thế khủng bố, tựa như thiên thần hạ phàm khiến người khác không tự chủ được khẽ run rẩy toàn thân, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, một thứ cảm giác phục tùng.