Chương 147: Tuổi Trẻ... Thật Là Tốt!

Tô Trường Không bước trên con đường quen thuộc, trong đầu đang mải miết suy tư, bỗng nhiên hắn lộ vẻ sửng sốt, bởi vì ngay tại con đường xa xa kia, hắn vừa thấy một nam một nữ đang đi dạo.

Hai người này thường xuyên nói nói cười cười, ngẫu nhiên trên mặt nữ nhân nọ cũng lộ ra tình ý ngọt ngào.

"Nghiêm Tùng?"

Và nam tử trong đó đúng là Nghiêm Tùng.

Thật hiển nhiên Nghiêm Tùng đang cùng Khiết Nhi trong miệng đối phương đi du ngoạn, lần trước Tô Trường Không cũng từng gặp mặt nữ nhân này rồi.

Hiện giờ, để hắn bắt gặp một màn này, trong lòng cũng không quá kỳ quái, càng không có ý đi lên quấy rầy, chuẩn bị trực tiếp rời đi.

"Văn huynh đệ!"

Nhưng sau khi Nghiêm Tùng thấy được Tô Trường Không, đối phương đã vội vàng lên tiếng chào đón, đồng thời dặn dò cùng phụ nhân bên cạnh một câu. Phụ nhân kia gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ đợi, để một mình Nghiêm Tùng đi về phía Tô Trường Không.

"Nghiêm huynh, thật lâu rồi không gặp." Tô Trường Không lên tiếng chào hỏi.

Dạo gần đây, Nghiêm Tùng vẫn một mực ở lại trong Thải Tham trấn, lần hai người gặp mặt gần nhất đã là chuyện của mấy tháng trước rồi.

Nghiêm Tùng nhìn thoáng qua hai bên trái phải, không thấy ai chú ý tới bên này, mới đè thấp âm thanh nói: "Văn huynh đệ, ngươi đã nghe nói tới chuyện của Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang chưa?"

"Bạch Ngọc bang và Hắc Kỵ bang?" Tô Trường Không kinh ngạc một chút rồi lập tức lắc đầu.

Trên thực tế, Tô Trường Không cũng rất ít khi ra ngoài, cho nên hắn không có quá nhiều con đường để hiểu biết về những chuyện đã xảy ra trong giới giang hồ Thanh Thủy thành.

Nghiêm Tùng nghe vậy, trực tiếp nói: "Mấy ngày trước, bang chủ Thạch Tử Kiên của Hắc Kỵ bang mang theo gần ngàn kỵ sĩ mạnh mẽ đột kích vào trụ sở Bạch Ngọc bang. Trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, ngay đêm hôm ấy, bọn họ đã tiêu diệt Bạch Ngọc bang. Bang chủ Bạch Thiên Hào của Bạch Ngọc bang chết trận tại chỗ. Mà nghe nói nhi tử của hắn là Bạch Thiệu đã đào thoát, lẩn trốn rồi."

"Bạch Ngọc bang đã bị Hắc Kỵ bang tiêu diệt?" Tô Trường Không nghe được tin tức này cũng có chút giật mình.

Mọi người đều biết Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang xung đột với nhau, nhưng hiện giờ Bạch Ngọc bang chỉ còn lại trên danh nghĩa…

Tin tức này vẫn khiến Tô Trường Không không sao tưởng tượng nổi!

"Hiện tại trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, Hắc Kỵ bang là một nhà độc đại. Thêm nữa, phong cách hành sự của bọn họ vô cùng bá đạo. Văn huynh đệ... Tốt nhất là ngươi nên chừa chút tâm nhãn (nôm na là cẩn thận hơn một chút)." Nghiêm Tùng thấp giọng nói.

Những người còn lại không biết, không hiểu, nhưng Nghiêm Tùng vốn là người tiếp xúc nhiều nhất với Tô Trường Không, cho nên cũng có chút suy đoán về thân phận của đối phương.

Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Nghiêm Tùng đã cảm thấy Tô Trường Không rất có khả năng là võ giả thanh niên thần bí đã chém giết thiếu bang chủ Thạch Hàn Sơn của Hắc Kỵ bang.

Lại tới chuyện mấy tháng trước, khi Vương Vân tri huyện nhờ Nghiêm Tùng hỗ trợ giới thiệu võ đạo cao thủ, người Nghiêm Tùng giới thiệu chính là Tô Trường Không.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, trong giới võ lâm Thanh Thủy thành đã xuất hiện một võ giả Quỷ Diện thần bí chuyên giết đệ tử Hắc Liên giáo.

Nghiêm Tùng không phải thằng ngốc, dù hắn không biết ước định giữa Vương Vân và Tô Trường Không nhưng vẫn có thể liên tưởng được một chút, đủ để suy đoán ra tám chín phần mười Quỷ Diện kia chính là Văn Thái!

Hơn nữa, trong Thanh Thủy thành cũng chỉ có một vài võ giả có thể thoải mái đánh chết đệ tử Hắc Liên giáo kia thôi.

Đã vậy trước đó không lâu, trong giới còn truyền ra tin tức Hắc Kỵ bang treo giải thưởng truy nã Quỷ Diện…

Biến cố này khiến Nghiêm Tùng vô cùng lo lắng cho thanh niên tên Văn Thái từng cứu mạng mình hai lần kia.

Hiện tại khi hắn tình cờ gặp được Tô Trường Không ở Thải Tham trấn, lập tức không nhịn được, vội vàng mở miệng nhắc nhở Tô Trường Không vài câu, cũng như báo cho đối phương biết tin tức về Hắc Kỵ bang.

Tô Trường Không nghe vậy trong lòng cũng thầm run rẩy.

Hắn biết rất rõ ràng, bởi vì hắn đã giết Thạch Hàn Sơn và nhị đương gia Tào Hoằng của Hắc Kỵ bang, cho nên đám người Hắc Kỵ bang kia chỉ hận không thể bầm thây hắn ra thành vạn đoạn.

Nếu thân phận bại lộ, phỏng chừng Hắc Kỵ bang sẽ dốc toàn bộ lực lượng chỉ để đuổi giết một mình hắn!

"Ừm, đa tạ Nghiêm huynh đã báo cho." Tô Trường Không khẽ gật đầu, nhận ân tình này của Nghiêm Tùng.

Hai người cũng không trò chuyện quá lâu, chỉ hàn huyên chừng hai câu đã tự tách ra, mỗi người đi một ngả.

Nghiêm Tùng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không dần đi xa, trong lòng không khỏi thở dài: "Tuổi trẻ... Thật là tốt!"

Bất kỳ ai cũng ôm trong lòng mình một giấc mộng, có thể trở thành một đại nhân vật mà mỗi nhất cử nhất động đều có thể gợn lên sóng gió tung trời.

Và vị Văn Thái trước mắt này, tuổi còn trẻ đã có thực lực kinh người, chính là một nhân vật như vậy…

Đối phương chẳng những là Quỷ Diện đã giết gần mười đệ tử Hắc Liên giáo, được rất nhiều người sùng bái, kính ngưỡng.

Còn là đại địch khiến cho bang chủ Hắc Kỵ bang thề phải vặn đầu xuống bằng bất cứ giá nào!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương chính là nhân vật phong vân trong giới võ lâm Thanh Thủy thành!

Khi Nghiêm Tùng còn trẻ, hắn cũng từng muốn được trở thành một nhân vật như thế, nhưng hiện giờ năm tháng trôi đi, tuổi đã lớn, tiền hắn kiếm được cũng đủ để nửa đời sau cơm áo không lo, bỗng nhiên hắn nhận ra, mình chỉ một lòng nghĩ tới chuyện an hưởng lúc tuổi già thôi…

Đã không còn khát khao ngày ấy nữa…

Nhưng trong lòng hắn vẫn còn sót lại chờ mong…

Hắn muốn dõi theo Tô Trường Không kia, muốn xem đối phương có thể đạt tới loại tình trạng gì.

Và trong chuyện với Thạch Tử Kiên lần này…

Rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng?