Chương 140: Trên Đời... Lại Có Loại Người Tốt Một Lần Ném Ra Cả Ngàn Vàng???

"Vị... Vị công tử này, người tốt sẽ nhận được báo đáp. Lão thiên gia cũng nhất định sẽ phù hộ cho ngươi!" Hoa Thiện y sư cũng không đoán được thanh niên mặc hắc y xa lạ này lại khẳng khái hào phóng như thế còn trực tiếp trả tiền mua giúp lão tất cả hàng tồn kho bên trong Tham trang.

Có những dược liệu này, chắc chắn sẽ cứu vớt được rất nhiều người.

Lão lập tức luôn miệng nói lời cảm tạ với Tô Trường Không!

"Không có gì." Tô Trường Không chỉ bình thản đáp lại một câu.

Thật hiển nhiên, Hoa Thiện y sư không thể nào nhớ ra thân phận của hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản thôi, chẳng những ở đoạn thời gian trước kia Hoa Thiện y sư không ở chung với Tô Trường Không được mấy ngày, mà thêm hiện giờ Tô Trường Không đã thay đổi khung xương, sử dụng bộ mặt của "Văn Thái" nữa.

Và kể cả khi hắn dùng bộ mặt vốn có của mình, thì lần gặp gỡ trước đó đã qua vài năm rồi, Tô Trường Không cũng từ dáng vẻ thiếu niên gầy yếu ngày nào biến thành thanh niên cường tráng, hoàn toàn khác khi xưa, phỏng chừng Hoa Thiện y sư có thấy cũng sẽ không nhận ra hắn.

Thiếu niên thanh tú đứng bên cạnh Hoa Thiện y sư kia, cũng kinh dị không thôi: "Trên đời... lại có loại người tốt một lần ném ra cả ngàn vàng này?"

Thiếu niên thanh tú là đệ tử mà Hoa Thiện y sư mới thu được từ mấy năm trước. Hắn đi theo Hoa Thiện y sư học y, dạo chơi tứ phương, đã chứng kiến rất nhiều người mở miệng cảm kích bọn họ vì trị bệnh cứu người, nhưng chỉ cần đề cập đến tiền nong, tất nhiên đều ấp úng, không nguyện ý lấy ra dù một xu nhỏ để ủng hộ.

Loại người như Tô Trường Không, chưa thèm hỏi vài câu, đã trả một khoản tiền lớn mua dược ủng hộ bọn họ.

Đúng là thiên đại người lương thiện!

Đương nhiên, kể cả Hoa Thiện y sư lẫn thiếu niên thanh tú nọ đều không biết, Tô Trường Không chẳng phải thiên đại người lương thiện gì đâu.

Hắn nguyện ý bỏ tiền, đơn giản là vì Hoa Thiện y sư từng có ân với hắn, mà hắn lại là người có cừu oán cừu, có ân báo ân, không hơn.

Trong lúc bọn họ đứng chờ đợi, người của Tham trang đã đóng gói những dược liệu mà Hoa Thiện y sư cần kia rồi, coi như dọn trống tất cả hàng tồn kho, đã gom được một sọt tràn đầy, cộng thêm một chiếc xe đẩy cũng tràn đầy.

Tô Trường Không không làm người Tham trang khó xử, lập tức lấy ra ngân phiếu hai ngàn lượng từ trong lòng, trả tiền cho Tham trang.

"Văn tiên sinh, lão phu thay mặt tất cả những người bệnh sẽ được cứu trợ nhờ chỗ thảo dược này, nói lời cảm tạ với ngươi!"

Hoa Thiện y sư vô cùng kích động, cúi đầu nói lời cảm tạ với Tô Trường Không, thiếu niên thanh tú bên cạnh cũng ngoan ngoãn hành lễ, nói lời cảm tạ.

"Ừm, ta còn có việc, đi trước đây." Tô Trường Không vuốt cằm, sau đó không tiếp tục ở lại nữa, lập tức rời đi.

"Trên đời vẫn còn nhiều người tốt! Chúng ta cũng đi thôi!" Hoa Thiện y sư nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không dần biến mất, cảm thán một tiếng.

“Rốt cuộc vị Văn tiên sinh này là ai? Một công tử nhà hào môn nào đó ư?" Thiếu niên thanh tú kia gật gật đầu, đồng thời trong lòng cũng đang tò mò về thân phận của đối phương.

Nhưng dù là đệ tử của phú thương hào môn nào đó, cũng không thể tiện tay lấy ra hai ngàn lượng bạc cho người xa lạ được!

Nhưng khi thiếu niên thanh tú tò mò hỏi thăm những đệ tử Tham trang, những đệ tử Tham trang ấy lại lắc đầu, nói với hắn rằng thân phận của vị Văn tiên sinh này vô cùng thần bí. Bọn họ chỉ biết đối phương là khách quý của Tham trang, còn lại không biết gì cả.

Sau đó hai người Hoa Thiện y sư và thiếu niên thanh tú, một người cõng sọt, một người phụ giúp xe đẩy, dần dần đi ra bên ngoài Thải Tham trấn.

"Có chỗ dược liệu này, trăm người bệnh ở gần Hắc Thủy thôn kia đều có thể được cứu sống!" Hoa Thiện y sư cõng đầy một sọt dược liệu trong lòng nghĩ thầm như thế.

Từ nhỏ Hoa Thiện y sư đã theo học y và cho tới tận bây giờ, lão vẫn là một người hành nghề y có nhân tâm.

Lão hy vọng ở trước khi đại nạn của mình đến, sẽ cố gắng hết mức chữa bệnh cứu người được nhiều nhất có thể.

"Ừm?"

Hai người vừa rời khỏi Thải Tham trấn được hơn hai, ba dặm đường, đột nhiên Hoa Thiện y sư và thiếu niên thanh tú đều biến sắc.

Chỉ thấy ở giao lộ phía trước con đường, có ba nam tử ăn mặc theo kiểu giang hồ, bên hông mang theo binh khí chặn ngang ngay giữa đường, đang như cười như không nhìn về phía bọn họ.

Hiển nhiên lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt)!

Ba người chậm rãi tới gần, trên mặt Hoa Thiện y sư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt ra hiệu cho thiếu niên thanh tú bên cạnh một chút.

Thiếu niên thanh tú vội vàng lấy một túi tiền từ trong lòng ra, kêu lên: "Ba vị đại hiệp, tất cả tiền trên người chúng ta đều ở chỗ này, ta và sư phụ đều là đại phu! Mong các vị giơ cao đánh khẽ!"