Chương 134: Một Ánh Mắt Cũng Đủ Khiến Người Ta Sợ Vỡ Tim Mất Mật

Luồng lực lượng nặng nề ập tới, khiến cho Tào Hoằng không thể khống chế thân mình, trực tiếp lảo đảo lui về phía sau, lòng đầy sợ hãi.

Phải biết rằng, bản thân Tào Hoằng cũng đắm mình tới ba mươi năm trên phương diện đao pháp này, nhưng trong lần giao thủ ngày hôm nay, hắn lại rơi vào thế hạ phong.

Trên thực tế, hắn cũng nhận ra, Trảm Thiết Đao Pháp của Tô Trường Không vốn không có nhiều biến hóa huyền ảo, chỉ có nhanh chuẩn hung ác, đơn giản trực tiếp, lấy mau đánh chậm, lấy cường áp nhược!

Nhưng chiêu thức thoạt trông dễ phán đoán như vậy, lại mang tới hiệu quả không ngờ.

Tào Hoằng lui bước, khí thế đã tiết (nôm na là khí thế suy giảm).

Mà Tô Trường Không thì ngược lại, huyết dịch sôi trào, chân khí lưu chuyển cực nhanh, từng sợi kinh mạch trên hai tay đột nhiên lộ rõ, khiến cơ bắp vốn đã gồ lên, lại lập tức bành trướng.

Trảm Thiết Đao Pháp. Phách Trảm!

"Giết!"

Tô Trường Không phát ra một tiếng gầm, bước ra một bước.

Hắn cũng sửa tư thế thành hai tay nắm đao, bổ một đao từ trên xuống dưới.

Ở trong mắt hắn, Tào Hoằng trước mặt đã không phải là một con người, mà là một tảng đá, một khối sắt, và dù đối phương có cứng rắn đến mức nào, cũng bị một đao này của hắn chém tan chặt nát.

Một đao này còn chưa hạ xuống nhưng áp lực nặng nề tựa như thiên thạch hàng lâm đã xuất hiện, khiến cho Tào Hoằng cũng phải ngừng hô hấp, trái tim không thể khống chế bắt đầu đập dồn dập, tựa như toàn thân hắn sắp sửa tan xương nát thịt…

Muốn chạy trốn, nhưng căn bản trốn không thoát!

"A a a!"

Tào Hoằng điên cuồng rít gào, thúc giục kình lực đến đỉnh phong, nâng đao muốn ngạnh kháng, lòng ôm kỳ vọng có thể ngăn cản được một đao này của Tô Trường Không.

"Tạp sát!"

Trảm Thiết đao nặng nề mang theo uy thế vô cùng chém xuống.

Ngay trong khoảnh khắc va chạm, tiếng kim loại vỡ vụn đã vang lên.

Đại đao tinh cương trong tay Tào Hoằng kia không chịu nổi hai lần trảm đánh của Tô Trường Không, lập tức gãy lìa ngay từ giữa thanh.

Trảm Thiết đao dư thế không kiệt (thế đi chưa hết), tiếp tục ép xuống phía dưới!

"Không!"

Tào Hoằng trợn mắt trừng trừng, nhưng giây tiếp theo, tiếng rống đầy giận dữ của hắn đột nhiên ngưng bặt.

Cảm giác đau đớn trùng kích ngay trên đỉnh đầu.

Chỉ thấy Trảm Thiết đao quá mức sắc bén kia đã rơi thẳng xuống đỉnh đầu hắn, một đường không gì cản nổi, lướt thẳng xuống tận phần hông.

Trong mắt Tào Hoằng tràn ngập không cam lòng. Hắn muốn há miệng thở dốc, muốn nói điều gì… thế nhưng đường viền máu ở giữa trán lại nhanh chóng mở rộng ra, làm thân thể hắn mất đi trọng tâm, ngả về hai bên, mùi máu tươi trực tiếp lan tràn, khiến ban đêm vốn u ám lại càng thêm rét lạnh.

Tào Hoằng, nhị đương gia của Hắc Kỵ bang này vốn được biết đến là cao thủ hàng đầu trong vùng Thanh Thủy thành.

Thật không ngờ, hắn chỉ giao thủ cùng Tô Trường Không có mấy chiêu, đã bị Trảm Thiết đao vô kiên bất tồi (mạnh mẽ không gì cản nổi) trong tay đối phương, cứng rắn chém thành hai nửa!

Hô!

Giờ phút này, Tô Trường Không mới chậm rãi phun ra một ngụm Quy Tức chân khí màu lam nhạt trong lồng ngực, khí tức toàn thân đã ổn định trở lại.

"Ta phải xuất ra ba đao mới có thể chém giết hắn, không hổ là nhị đương gia Hắc Kỵ bang! Chênh lệch giữa ta và hắn cực kỳ nhỏ!" Tô Trường Không thầm nói.

Chỉ trong khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi, nhưng đối phương lại có thể khiến Tô Trường Không liên tục xuất ra ba đao. Qua điểm này có thể thấy được Tào Hoằng này không hề giống những người khác!

Ngay lúc ấy, đám võ giả Hắc Kỵ bang còn lại vẫn đang vây công Ngọc Kiều.

Loan đao trong tay Ngọc Kiều tựa như độc xà thổ tín (rắn độc thè lưỡi – nôm na là đường đao gian xảo, bất ngờ, khó lòng phòng bị), đã chém hai người té xuống đất, nhưng vẫn bị ép tới mức luống cuống, đỡ trái hở phải.

Có điều, tiếng rống giận dữ do Tào Hoằng phát ra lúc gần chết vang vọng lại khiến bọn họ không tự chủ được đồng loạt ngừng tay.

"Nhị đương gia... Đã chết!"

Hơn mười võ giả Hắc Kỵ bang đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi, nhìn thi thể của Tào Hoàng đã bị chia làm hai nửa, huyết dịch chảy ra, nội tạng vương đầy mặt đất, cảnh tượng quá mức hỗn loạn, ghê người…

Tất cả đều có chút hoài nghi, có phải trước mắt mình đã xuất hiện ảo giác hay không?

Tào Hoằng vốn là võ giả Thần Dũng cảnh, tồn tại hoàn toàn có thể xếp vào hàng đầu cả vùng Thanh Thủy thành này, lại đường đường là nhị đương gia Hắc Kỵ bang. Thế nhưng ngay khi đối chiến cùng Tô Trường Không, gần như chỉ vừa giao thủ vài chiêu thôi đã nhận lấy kết cục đột tử tại chỗ, thi thể còn không trọn vẹn!

Ngay lúc này, trong mắt đám người bọn họ, hình ảnh Tô Trường Không mặc hắc y, nắm đao đứng thẳng giữa rừng đêm, chẳng khác nào một pho tượng tử thần.

Thậm chí, một ánh mắt cũng đủ khiến người ta sợ vỡ tim mất mật.

"Hắn... Giết Tào Hoằng!"

Mà Ngọc Kiều cũng rung động nhìn chằm chằm vào một màn vừa xảy ra trước mắt.

Phải biết rằng, dù là phụ thân nàng đối chiến với Tào Hoằng, muốn thắng cũng phải tốn không ít thời gian, nhưng thanh niên kia thì sao chứ?

Gần như, bên này nàng vừa bắt đầu đấu võ, thì bên kia đã đánh nhau xong rồi!