"Là người qua đường ư?" Nữ tử kia cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi trong cánh rừng hoang vắng, lại giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, nàng lại gặp được một người qua đường. Nhưng rất nhanh nàng đã không còn tâm tư đâu mà đếm xỉa tới chuyện này, bởi vì một đám võ giả hắc y đã bắt đầu xúm lại từ bốn phía.
Nàng không còn đường chạy trốn nữa rồi!
Bàn tay nữ tử cầm chặt chuôi loan đao bên hông, bàn ra tư thế sẵn sàng đón địch, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng không mất đi bình tĩnh, ngược lại còn lộ ra dáng vẻ từng trải, lão luyện.
Một đám chừng mười mấy, hai mươi võ giả hắc y đã vây chung quanh nơi này chật như nêm cối, nhưng chỉ phủ kín mà không công.
Kỳ thực, bọn họ rất rõ ràng, nữ nhân có dung mạo xinh đẹp trước mắt, là một băng sương mỹ nhân, hoàn toàn không phải một nhân vật đơn giản.
Vừa mới đây thôi, nàng đã giết gọn vài huynh đệ trong đám bọn họ, nếu không đủ cẩn thận, dù bọn họ người đông thế mạnh cũng có khả năng chết thêm một đám nữa!
"Nhị đương gia!"
Rất nhanh, đám võ giả hắc y này đều lộ vẻ mặt cung kính, nhìn qua một bên khác.
Chỉ thấy từ hướng đó có ba võ giả đang chầm chậm đi đến nơi này, một người ở giữa là tráng hán đeo phối đao bên hông.
Tráng hán này khôi ngô vô cùng, trên đầu là mái tóc đen tùy ý rối tung, toàn thân đều tản ra một luồng khí tức nhiếp nhân tâm phách, thậm chí còn có cảm giác như thể, người này chỉ gầm lên một tiếng giận dữ hoặc là liếc qua một ánh mắt cũng có thể làm kẻ khác hết hồn!
Và thật rõ ràng, nữ tử kia vừa nhìn thấy tráng hán tóc đen này, thân thể lập tức trở nên căng thẳng, bàn tay nắm đao cũng chặt hơn.
"Ngọc Kiều tiểu tỷ, ngươi chạy nhanh quá, lão tử đã đuổi theo ngươi hơn một trăm dặm đường rồi." Tráng hán tóc đen nhìn thấy nữ tử, lập tức nhếch miệng cười.
Ngọc Kiều cắn răng nói: "Tào nhị đương gia, làm gì phải bức ta tới bước đường cùng như thế? Giữa ngươi và ta vốn không có thù hận, nếu tiểu nữ tử có chỗ nào mạo phạm, nguyện ý bồi tội với ngươi!"
"Không có cừu hận ư? Người Bạch Ngọc bang các ngươi giết nhi tử độc nhất của đại ca ta, hiện giờ quan hệ giữa hai bang đã gay gắt như nước với lửa, làm sao lại nói là không oán không thù?" Tráng hán tóc đen như cười như không nói.
"Hả? Bọn họ là người Bạch Ngọc bang và Hắc Kỵ bang?"
Tô Trường Không đang dùng Quy Tức Công ẩn giấu khí tức trong lùm cây, ngay cả tốc độ chảy của huyết dịch trong cơ thể cũng trở nên vô cùng thong thả, chợt nghe được đoạn đối thoại giữa hai bên, lại không khỏi có chút giật mình.
Hóa ra nữ tử bị đuổi giết kia tên là Ngọc Kiều, là người Bạch Ngọc bang.
Mà tráng hán tóc đen đuổi giết nàng kia lại là người Hắc Kỵ bang.
Hơn nữa từ cách xưng hô của Ngọc Kiều, có thể biết được đối phương chính là nhị đương gia Tào Hoằng của Hắc Kỵ bang!
Lúc trước, mối quan hệ giữa Bạch Ngọc bang và Hắc Kỵ bang vẫn còn dừng ở mức một núi không thể chứa hai hổ.
Nhưng Tô Trường Không vì báo thù cho đồng nghiệp ở Hắc Thiết sơn trang, đã ngụy trang thành đệ tử Bạch Ngọc bang, chém giết thiếu bang chủ Thạch Hàn Sơn của Hắc Kỵ bang.
Hành động này của hắn chính là giọt nước làm tràn ly, khiến hai đại bang hội hoàn toàn xé rách da mặt.
Cũng vì thế mà mấy năm gần đây hai bang đã mấy lần giao chiến, đều có người chết, kẻ bị thương.
Ngọc Kiều này là người của Bạch Ngọc bang, chắc chắn sẽ có thân phận địa vị không thấp, nên mới bị Tào Hoằng một mực đuổi giết không tha tới tận nơi này!
"Oan gia nên giải không nên kết (xung đột nên tháo gỡ chứ đừng làm căng thẳng thêm). Phụ thân ta là phó bang chủ Ngọc Sa của Bạch Ngọc bang, ta sẽ khiến phụ thân bắt đệ tử đánh chết Thạch Hàn Sơn kia phải tới Hắc Kỵ bang bồi tội." Ngọc Kiều cắn răng nói.
Đại đa số mọi người đều tưởng người chém giết Thạch Hàn Sơn kia là đệ tử của Bạch Ngọc bang, nhưng Ngọc Kiều là nữ nhi của phó bang chủ Bạch Ngọc bang, lại biết được bí mật trong chuyện này.
Căn cứ theo những gì nàng biết, người kia căn bản không phải đệ tử của Bạch Ngọc bang.
Và cho đến tận bây giờ, Bạch Ngọc bang vẫn không thể điều tra ra thân phận thực sự của người đó.
Nhưng giờ phút này vì mạng sống, Ngọc Kiều phải trực tiếp hứa hẹn qua loa về một chuyện mà nàng không làm được.
"Hừ hừ... Hiện giờ ngươi còn nói như vậy làm gì? Hai bang chúng ta khai chiến vì rất nhiều phương diện chứ không chỉ vì duy nhất một nguyên nhân là nhi tử của đại ca ta chết. Tình huống trước mắt, trừ phi Bạch Ngọc bang bị giết, nếu không chúng ta sẽ không ngưng chiến!"
Tào Hoằng bất vi sở động (không chút dao động).
Trên thực tế, trong quá trình giao chiến này, đôi bên đã thực sự động chân hỏa, càng rơi vào tình huống không chết không ngừng.
Phải đến khi một bên bị chiếm đoạt hoặc hoàn toàn bị tiêu diệt, cuộc chiến tranh này mới có thể ngừng lại!