Chương 126: Tiễn Bọn Chúng Tới Hoàng Tuyền Lại Là Làm Việc Thiện

"Cẩn thận!" Công Dương Tôn lớn tiếng nhắc nhở huynh đệ của mình.

Ngũ Cầm Hí. Tầm Thực Hổ!

Tô Trường Không chẳng buồn nói bất cứ lời vô nghĩa nào, chỉ trong nháy mắt hắn đã động.

Toàn thân hắn giống như một con mãnh hổ đang vồ mồi, nhào thẳng về phía trước. Những cái bàn nằm dọc theo đường đi của hắn đều bị va chạm làm tứ phân ngũ liệt.

Một đòn này mang theo kình phong thổi qua ánh nến!

Khoảng cách đôi bên chỉ có mấy trượng, giây lát đã lướt qua, quyền phải của Tô Trường Không lập tức đánh ra, mang theo tiếng xé gió bén nhọn!

"Toái Sơn Quyền!"

Công Dương Mặc có hình thể khôi ngô trực tiếp bước ra, cả người đối phương đều là cơ bắp quanh co uốn khúc, hai mắt trợn trừng trừng, không dám có một chút sơ suất nào, tập trung tinh thần thúc giục kình lực đến đỉnh phong.

Ngay sau đó, cơ bắp bên cánh tay phải vốn đã hùng tráng lại càng thêm kinh khủng, huyết quản (mạch máu, tĩnh mạch…) dưới cánh tay nổi lên, hung hăng đánh ra một quyền nghênh đón trọng quyền của Tô Trường Không.

"Bành!”"

Hai nắm tay va chạm thật mạnh cùng một chỗ, phát ra một tiếng nổ tung tựa như tiếng pháo.

Ca sát!

Âm thanh xương cốt vỡ nát thanh thúy vang lên.

Xương ngón tay của Công Dương Mặc đã vỡ vụn, xương cổ tay trở nên vặn vẹo quỷ dị.

Một luồng lực lượng to lớn nghiền áp tới, cứng rắn phế bỏ một bên cánh tay của Công Dương Mặc, khiến thân hình khôi ngô của kẻ này lảo đảo bạo lui nhưng gót chân bị bậc cửa phía sau quẩn lại, lập tức ngã ngửa xuống đất, chân tay duỗi thẳng, chật vật không chịu nổi.

Phải biết rằng, ở vùng Thanh Thủy thành này, tồn tại đạt tới Thần Dũng cảnh Đoán Thể đại thành là cao thủ đỉnh cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bởi vậy, Tô Trường Không chỉ dùng một kích đã nghiền nát, đè ép được Công Dương Mặc có hình thể khôi ngô này!

Hưu!

Mà Công Dương Tôn kia cũng không khoanh tay đứng nhìn.

Ngay khi Tô Trường Không đánh lui Công Dương Mặc, người này lập tức xuất ra một cây quạt xếp, cầm chắc trong tay.

Phần khung của cây quạt xếp này cũng được làm từ tinh cương với mũi nhọn vô cùng sắc bén, không hề thua kém chủy thủy hay lưỡi đao.

Ngay lúc ấy, những mũi nhọn trên cây quạt xếp nọ đang lấy góc độ cực kỳ xảo quyệt đánh tới vị trí trái tim Tô Trường Không!

Gần như Tô Trường Không không đoán trước được một đòn này.

Nếu hắn bị đánh trúng, dù là võ giả khổ luyện ngạnh công, cũng khó có thể chống đỡ được đòn đâm thẳng tới từ mũi nhọn sắc bén như vậy.

"Đang!"

Nhưng ai ngờ đâu, mũi nhọn trên cây quạt xếp trong tay Công Dương Tôn đâm vào ngực Tô Trường Không, lại bị ngăn cản, tựa như vừa đánh trúng một khối kim loại, làm âm thanh va chạm chát chúa vang lên.

Phải biết rằng bên dưới lớp y phục của Tô Trường Không chính là Kim Ti Hoàn giáp.

Đặc biệt là nơi trí mạng như trái tim này. Lúc Tô Trường Không chế tạo ra nó, hắn còn cố ý gia cố cho thật dày.

Có thể nói ở nơi này có lực phòng ngự chắc chắn nhất toàn giác, đương nhiên mũi nhọn trên chiếc quạt xếp của Công Dương Tôn không thể nào đâm xuyên qua được!

"Nội giáp?"

Công Dương Tôn cực kỳ sửng sốt, thật không ngờ cao thủ như Tô Trường Không, lại tùy thân mặc nội giáp bằng kim loại.

Loại người này sợ chết đến mức nào chứ?

Tô Trường Không thản nhiên duỗi tay ra, bắt được cổ tay Công Dương Tôn, năm ngón tay phát lực, từ khung xương cứng rắn như sắt thép, lập tức bộc phát ra lực lượng ngàn cân, ép chặt lại!

"Ca ca ca!"

Công Dương Tôn lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, xương cổ tay bị người mạnh mẽ bóp nát, đau đến mức trên trán túa ra mồ hôi lạnh.

Công Dương Tôn không dám giãy dụa, mặc cho mồ hôi trên trán, vẫn kêu lên: "Dừng... Dừng tay! Chúng ta là đệ tử, Hắc Liên giáo có chuyện gì từ từ thương lượng!"

Nhưng kẻ mà Tô Trường Không muốn giết lại chính là đệ tử Hắc Liên giáo.

Hắn không có bất cứ ý định nương tay nào, một tay bắt lấy cổ tay Công Dương Tôn, quyền trái đánh thẳng vào mặt Công Dương Mặc.

"Phanh!"

Thiết quyền nặng ngàn cân đánh cho xương mũi trên mặt Công Dương Tôn sụp đổ, toàn bộ khuôn mặt lõm xuống nhìn rõ ràng một hình quyền ấn thật sâu.

Kẻ này đã chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!

"Đại ca!"

Công Dương Mặc giãy giụa đứng lên từ mặt đất, mắt thấy Công Dương Tôn đã bị một quyền của Tô Trường Không tươi sống đánh chết, kẻ này lập tức phát ra một tiếng bi thương sau đó nổi giận gầm lên: "Ta giết ngươi! Phải giết ngươi!"

Công Dương Mặc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đã bất chấp hết thảy, liều chết đánh tới Tô Trường Không.

Tô Trường Không cầm cây quạt xếp bằng tinh cương mới đoạt được từ trong tay Công Dương Tôn lên, rót chân khí vào, cổ tay rung rung.

Ngay lập tức, cây quạt xếp tựa như phi đao bắn nhanh tới, mục tiêu nhằm thẳng vào vầng trán của Công Dương Mặc.

"Phốc xuy!"

Khung xương quạt được tạo ra từ tinh cương đã đâm xuyên qua xương sọ của Công Dương Mặc, ghim thẳng vào đầu đối phương.

Hai mắt Công Dương Mặc trợn trừng trừng, theo quán tính tiếp tục chạy tới vài bước rồi mới chịu té ngã trên mặt đất.

Hai phương giao chiến chỉ không tới mười lần hô hấp ngắn ngủi đã phân ra thắng bại.

Và kết quả hiển nhiên là Công Dương huynh đệ đều chết trong tay Tô Trường Không!

Khi đối mặt với hai đệ tử Hắc Liên giáo này, trong lòng Tô Trường Không chẳng có lấy một chút thương hại nào. Hai huynh đệ này vốn là những kẻ chuyên làm chuyện xấu trong đám cặn bã, tiễn bọn chúng tới Hoàng Tuyền lại là làm việc thiện.