Chương 120: Ăn Của Ta Một Quyền Trước, Lại Nói Sau!

Còn bản thân hai đạo sĩ nọ lại không thể khống chế được thân hình, lập tức bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất, há miệng kêu rên không thôi, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Hai đạo sĩ còn lại thấy vậy trong lòng đều phát lạnh.

Nam tử đeo mặt nạ quỷ trước mắt này, cũng không phải võ giả bình thường, thực lực sâu không lường được!

Mà trong mắt Hắc Nguyệt Thượng Nhân kia cũng nổi lên một tia ngưng trọng, đáy lòng thầm nghi hoặc, ở nơi nho nhỏ này lại có cường giả như thế?

Hắc Nguyệt Thượng Nhân lập tức đứng dậy, trầm giọng nói: "Các hạ có gan mạo phạm Hắc Liên Thế Tôn, nhất định sẽ rơi vào địa ngục, chịu mười tám loại khổ hình, nếm vô tận tra tấn!"

"Bản đại gia cho ngươi xuống địa ngục trước!" Tô Trường Không cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, hướng tới nơi yếu hại của Hắc Nguyệt Thượng Nhân.

Hưu hưu hưu!

Hắc Nguyệt Thượng Nhân lại có động tác rất nhanh, tay phải nắm phất trần lập tức giơ lên cao.

Đột nhiên bên trong phất trần, xuất hiện từng điểm ngân quang thật nhỏ chợt lóe lên rồi biến mất. Đó là ba cây ngân châm nhỏ đến mức có thể ẩn trong đám bụi bặm, đâm sau lưng đả thương người.

Ám khí vô cùng khó phòng bị!

Trên thực tế, bằng vào tốc độ, thân pháp của Tô Trường Không, hắn hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng làm như vậy sẽ ngộ thương những dân chúng bình thường dưới đài kia.

Bởi vậy Tô Trường Không dứt khoát vận chuyển Quy Tức chân khí, ngưng tụ phía trên ống tay áo, sau đó phất ống tay áo một cái, kình phong tạo thành một luồng gió xoáy.

"Phốc phốc phốc!"

Ba cây ngân châm bị đánh trúng, rơi lả tả trên mặt đất, đóng đinh bên trong mặt bàn bằng gỗ.

" Toái Kim Chưởng!"

Nhưng cùng lúc đó, Hắc Nguyệt Thượng Nhân đã nhanh nhẹn bước đi không tiếng động, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới gần Tô Trường Không, tả chưởng (tay trái) phá không lao đến, trong mơ hồ có quang mang màu vàng nhạt ngưng tụ tại lòng bàn tay.

Đòn công kích mang theo kình lực cương mãnh bá đạo, đánh thẳng vào bụng Tô Trường Không.

"Phanh!"

Một chưởng này đánh trúng bụng Tô Trường Không, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng Tô Trường Không vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Ngược lại, thân thể Hắc Nguyệt Thượng Nhân đang run lên bần bật, hắn cảm thấy thân hình Tô Trường Không tựa như một bức tường đồng vách sắt, không thể nào phá hủy được.

Một chưởng của hắn có thể cứng rắn bổ tảng đá ra làm đôi nhưng lại khó có thể lay động được thân thể Tô Trường Không dù chỉ một chút, trái lại còn khiến cánh tay hắn bị lực phản chấn làm run lên!

"Quá yếu... Còn chưa tới Thần Lực cảnh?" Tô Trường Không nhướng mày.

Hắn luyện tới Thần Dũng cảnh, Đoán Thể đại thành, khiến cho cơ bắp dưới làn da đạt được lần phát triển thứ hai, dù người bình thường có dốc hết toàn lực quyền đấm cước đá cũng chẳng khác nào gãi ngứa.

Tuy nội công của Hắc Nguyệt Thượng Nhân này còn tạm ổn, nhưng bản thân đối phương lại không đến Thần Lực cảnh, nhiều nhất chỉ tương đương với trình độ của Nghiêm Tùng, kém hắn quá xa.

Hơn nữa Tô Trường Không còn mặc Kim Ti Hoàn giáp bên dưới lớp y phục.

Tổng hợp nhiều điều kiện, khiến cho hắn chẳng buồn né tránh công kích kia!

Hắc Nguyệt Thượng Nhân tính toán dùng ám khí chiếm trước tiên cơ, sau đó sẽ toàn lực công kích.

Nhưng ai biết đâu kế hoạch của hắn lại chẳng thể đả thương được Tô Trường Không, khiến Hắc Nguyệt Thượng Nhân ý thức được chuyện lớn không ổn, trên trán đổ mồ hôi, kinh hoàng hô to một tiếng: "Chờ… chờ một chút..."

"Ăn của ta một quyền trước, lại nói sau!"

Tô Trường Không chẳng buồn nhiều lời, hắn quát lớn một tiếng cắt ngang lời Hắc Nguyệt Thượng Nhân đang nói.

Tiếng quát nọ ẩn chứa khí phách kinh người của Thần Dũng cảnh, lời vừa thốt lên lập tức khiến Hắc Nguyệt Thượng Nhân kia kinh sợ đến mức choáng váng cả đầu.

Tô Trường Không giơ nắm tay phải lên cao, một quyền đánh xuống đầu Hắc Nguyệt Thượng Nhân, quyền thế giống như một cây chùy sắt nặng nề đập tới!

Hắc Nguyệt Thượng Nhân vẫn còn bị tiếng hét hồi nãy làm chấn động tới mức đầu óc rung mạnh, mất đi năng lực tránh né.

Cứ như vậy, loại lực lượng đạt tới ngàn cân Thần lực từ một cánh tay của Tô Trường Không, hóa thành một quyền khủng khiếp vững vàng đập thẳng lên đỉnh đầu Hắc Nguyệt Thượng Nhân!

"Bành!"

Trong âm thanh va chạm nặng nề, tấm ván gỗ dưới chân Hắc Nguyệt Thượng Nhân bị lõm xuống, hai chân kẻ này rơi vào trong đó, thiên linh cái trên đầu vỡ vụn.

Cái đầu bị một quyền như chùy sắt này gõ thẳng vào trong lòng ngực, cần cổ đã biến mất không thấy.

Máu tươi chảy đầy tai mắt mũi miệng.

Hắc Nguyệt Thượng Nhân còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã bị một quyền của Tô Trường Không cứng rắn đánh gục!

Ngay tức khắc, toàn trường có chút lặng ngắt như tờ.

Ai có thể tưởng tượng nổi…

Chỉ trong chớp mắt, Hắc Nguyệt Thượng Nhân, vị Thần Tiên ở trong mắt cư dân Phong Khê trấn, vị tồn tại có thể hô phong hoán vũ, lại bị nam tử đeo mặt nạ quỷ này đánh cho một quyền chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!