Chương 117: Nghi Người Thì Không Dùng Người, Dùng Người Thì Không Nghi Người!!!

Sau đó, dù Vương Vân muốn thiết yến giữ Tô Trường Không ở lại, nhưng Tô Trường Không vẫn quyết định cáo từ rời đi, hội hợp cùng Nghiêm Tùng đang chờ ở bên ngoài.

Nghiêm Tùng vừa thấy hắn ra, lập tức hỏi một câu: "Đã bàn xong chuyện rồi sao?"

"Ừm, bàn xong rồi." Tô Trường Không gật gật đầu.

Nghiêm Tùng biết Tô Trường Không và Vương Vân vừa bàn một chuyện cực kỳ quan trọng, dù rất tò mò nhưng hắn cũng cố gắng kiềm chế chính mình, không đi hỏi cụ thể chuyện này.

"Vương đại nhân, Văn Thái này có thể tin được không?" Trong nha môn tri phủ, Cảnh Hồng có chút lo lắng nói.

Cũng không trách hắn lại lo lắng như vậy.

Theo lẽ thường, Văn Thái có võ công cao cường bậc này, chắc chắn không phải hạng người vô danh, nhưng cố tình ở vùng Thanh Thủy thành này, lại không có một chút tin tức nào về đối phương.

Thân phận quá mức thần bí.

Trong khi đó, Vương Vân vừa gặp đã giao chuyện quan trọng như thế cho đối phương đi làm, lỡ như xảy ra chuyện gì sai lầm, sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Là dẫn lửa thiêu thân!

"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Ngươi lập tức đi thu thập tình báo về thành viên Hắc Liên giáo trong khu vực Thanh Thủy thành, ta cần tự mình sửa sang lại!" Vương Vân lắc đầu, nếu đã quyết định thì không thể quá mức chiêm tiền cố hậu (sợ đầu sợ đuôi).

"Vâng." Cảnh Hồng cung kính lên tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Hiện giờ Đại Viêm hoàng triều đã rơi vào tình thế loạn trong giặc ngoài, quốc thổ rung chuyển bất an... Chẳng qua hết thảy những chuyện ấy thì có liên quan gì tới ta đâu? Ta chỉ muốn bảo vệ một mẫu ba phần của mình để an hưởng lúc tuổi già mà thôi."

Trong phòng, chỉ còn lại một mình Vương Vân, hắn thở dài, trên mặt có chút mỏi mệt.

Trên thực tế, bản thân Vương Vân cũng không có nhiều dã tâm, tuổi lại lớn, không còn ý tưởng tiếp tục leo lên trên nữa. Hắn chỉ mong tiếp tục duy trì được địa vị và cục diện hiện giờ.

Đó là ý tưởng duy nhất trong lòng hắn.

Tô Trường Không chẳng ở lại lâu, đã nhanh chóng rời khỏi Thanh Thủy thành.

Sau khi hắn và Nghiêm Tùng mỗi người đi một ngả, hắn lại một mình quay về Hắc Thiết sơn trang.

Qua hôm nay, về sau vào ngày nghỉ ngơi mỗi tuần, hắn đều phải tới Thanh Thủy thành này một chuyến.

"Tấm dược phương Khí Huyết đan… quá đỗi phức tạp!"

Tô Trường Không đã trở lại Hắc Thiết sơn trang, mới lấy ra dược phương Khí Huyết đan vừa đạt được từ trong tay Vương Vân, cẩn thận xem xét.

Ngay lập tức, hàng chân mày của hắn nhíu chặt lại, trong lòng thầm buồn bực.

Vấn đề đầu tiên, rất nhiều loại dược liệu cần để điều chế Khí Huyết đan này đều là loại mà Tô Trường Không chưa từng nghe qua.

Ví dụ như một loại dược liệu tên là Huyết Trùng Thảo trong đó. Các mùa bình thường nó đều là thảo dược, nhưng vào mùa đông, nó sẽ biến thành trùng, ngủ say dưới đất. Vừa nghe tên đã biết thứ này trân quý dị thường, sợ là ở Tham trang, thậm chí cả vùng Thanh Thủy thành này cũng không thể tìm được.

Vấn đề thứ hai, dù hắn có thể gom đủ loại dược liệu nhưng vẫn cần luyện đan sư luyện chúng thành đan hoàn.

Chưa hết, luyện đan sư này lại phải có Luyện Đan Thuật không hề tầm thường mới được!

"Thôi, chờ đến khi có tiền lại cân nhắc vấn đề này sau." Tô Trường Không bất đắc dĩ nhủ thầm.

Sau đó hắn ghi nhớ thật kỹ dược phương Khí Huyết đan này, rồi ném chuyện dược liệu Khí Huyết đan ra sau đầu.

Hiện giờ hắn cần luyện công trước, kiếm tiền trước, chứ không phải âu sầu về chuyện này trước.

Hơn nữa, thực lực của hắn vẫn có tiến bộ không gian rất lớn!

Tuy thể phách khó có thể tiếp tục tăng cường phát triển, nhưng nội công, đao pháp vẫn có thể tích lũy, tiến bộ một cách vững vàng.

Một tuần đi qua, lại đến ngày nghỉ ngơi.

Tô Trường Không rời giường từ sớm, luyện xong Ngũ Cầm Hí như thường ngày rồi mới ra khỏi cửa đi về phía Thanh Thủy thành.

Trên đường, hắn sử dụng Quy Tức Súc Cốt, lại thay đổi cách ăn mặc một phen, từ hình dáng thiếu niên cao lớn ban đầu đã hóa thành hình dáng thanh niên "Văn Thái" lạnh lùng.

Tới nha môn tri phủ Thanh Thủy thành, nhờ có Vương Vân dặn dò từ trước, cho nên Tô Trường Không rất dễ dàng có thể bước vào bên trong, gặp được Vương Vân.

"Vương đại nhân, ngươi đã thu thập tình báo thế nào rồi?" Tô Trường Không đi thẳng vào vấn đề.

Vương Vân không muốn Hắc Liên giáo khai chi tán diệp (sinh cành đẻ nhánh) tại Thanh Thủy thành, còn Tô Trường Không lại muốn kiếm tiền!

Vừa nhìn đã biết, đôi bên sẽ kết hợp cực kỳ ăn ý.

"Ừm, mời Văn tiên sinh xem qua." Vương Vân lập tức lấy ra một tấm quyển trục từ ngăn kéo bàn, đưa cho Tô Trường Không.

"Hắc Nguyệt Thượng Nhân, không biết tên thật, là thành viên của Hắc Liên giáo. Nửa tháng trước, kẻ này từng dựa vào ngón nghề phù thủy chữa khỏi cho gia chủ Lưu gia vốn nằm liệt giường tại Phong Khê trấn, được thôn dân trong trấn tôn sùng là Thần Tiên. Sau đó hắn bắt đầu vơ vét lượng lớn của cải, truyền bá tín ngưỡng, mê hoặc dân chúng ở Phong Khê trấn. Dưới trướng có bốn đệ tử, tất cả đều đạt được tu vi võ đạo không tầm thường."