Chương 108: Mưa Gió Kéo Tới! Nghèo Đến Quá Đáng...

"Văn huynh đệ, hôm nay đa tạ ngươi đã trợ giúp ta một tay, Nghiêm Tùng ta nợ ngươi một mạng!" Nghiêm Tùng vô cùng cảm kích nói với Tô Trường Không.

Một lần trước, Tô Trường Không đã cứu hắn một lần, mà lúc này đây nếu không có Tô Trường Không, chắc chắn Nghiêm Tùng sẽ chết không sai.

"Đừng ngại, nhưng ta không muốn trêu chọc phiền toái. Cái chết của Độ Chân này ... Đừng để liên lụy đến trên người ta." Tô Trường Không trầm giọng nói.

Từ trong miệng Nghiêm Tùng, hắn đã biết Hắc Liên giáo là một con quái vật khổng lồ. Dù Tô Trường Không vô cùng khinh bỉ những chuyện Hắc Liên giáo đã làm, nhưng lại không có ý tưởng thay trời hành đạo.

Lại nói hiện giờ, Tô Trường Không còn tự nhận mình chưa thể tiêu diệt được Hắc Kỵ bang, huống chi là Hắc Liên giáo, một thế lực khủng bố gấp mười lần, gấp trăm lần so với Hắc Kỵ bang.

Còn là một thế lực sở hữu các loại chân rết không hề thua kém Hắc Kỵ bang ở khắp các vùng, các châu!

Năng lực đến đâu, làm đến đấy.

An toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.

"Ta biết... Ta biết!" Nghiêm Tùng liên tục gật đầu.

"Nghèo đến quá đáng... Đám hòa thượng này đi ra ngoài không mang theo tiền sao?" Tô Trường Không cau mày.

Từ trên thi thể của đám người Độ Chân, hắn chỉ phát hiện ra mấy lượng bạc vụn, cùng một chút độc đan vô dụng với mình, lại cộng thêm một tấm lệnh bài thân phận giống y chang thứ mà hắn phát hiện trên người Triệu Thanh.

Độ Chân này nghèo đến đáng sợ!

So sánh với lão hòa thượng này, Triệu Thanh lúc trước đúng là cao phú soái (chỉ nam nhân hoàn mỹ không sứt mẻ cả về dáng người, tướng mạo và tài phú)!

"Nghiêm huynh, ta rời đi trước đây." Sau đó Tô Trường Không đứng dậy, nói với Nghiêm Tùng.

Hắn không có ý định ở lại nơi này lâu, xong việc là chuẩn bị rời đi ngay.

"Ừm, Văn huynh đệ đi thong thả!" Nghiêm Tùng không giữ lại, hắn biết Tô Trường Không này rất thần bí, lại ưa thích độc lai độc vãng (hành động một mình).

"Không ngờ... Văn Thái, nhân vật không hề có chút tiếng tăm nào, lại có thực lực bí hiểm đến loại tình trạng này. Sợ rằng trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, chỉ có đám người Bạch Thiên Hào, Thạch Tử Kiên mới có thể chèn ép được hắn?"

Nghiêm Tùng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không đi xa, trong lòng rung động ghê gớm.

Văn Thái.

Trước khi tiếp xúc với Văn Thái này, Nghiêm Tùng hoàn toàn chưa từng nghe tới một nhân vật như vậy nhưng Nghiêm Tùng lại hoài nghi đối phương chính là người đã gây nên cái chết cho thiếu bang chủ Thạch Hàn Sơn của Hắc Kỵ bang.

Mặt khác, người bên ngoài đều suy đoán cao thủ trẻ tuổi thần bí kia chính là võ giả thiên tài được Bạch Ngọc bang bí mật bồi dưỡng. Vốn dĩ Nghiêm Tùng cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại biết Văn Thái này cần phải tự mình đi mua dược liệu tu luyện, nếu đối phương thật sự là thành viên của Bạch Ngọc bang, đâu cần phải như vậy?

Chuyện này đã khiến hình tượng Văn Thái trong mắt hắn càng tăng thêm vài phần thần bí!

Một võ giả chưa từng có tiếng tăm nhưng thực lực chân chính lại xếp hàng đầu trong giới võ lâm Thanh Thủy thành.

Thật khiến người ta kinh hãi!

"Móa nó! Dám ra tay với Khiết Nhi của ta, ta băm ngươi cho chó ăn!"

Nghĩ đến đây, Nghiêm Tùng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thi thể Độ Chân trên mặt đất.

Con mắt hắn lập tức bị một màu huyết hồng bao phủ.

Nghiêm Tùng điên cuồng vung đao bổ chém lung tung, muốn xả hết hận ý trong lòng.

Dù sao chuyện nữ nhân của mình bị nam nhân khác nhúng chàm (làm nhục)… vốn là tình huống mà không một ai có thể chịu đựng nổi!

Không nói chuyện về Nghiêm Tùng bên này nữa.

Trong lúc đó, Tô Trường Không đã quay trở về Hắc Thiết sơn trang.

"Hắc Liên giáo này gieo rắc ôn dịch khắp vùng Thanh Thủy thành, lại mượn cớ đó để tuyên truyền, giương cao lá cờ Hắc Liên giáo. Phỏng chừng, một đoạn thời gian gần đây, vùng Thanh Thủy thành sẽ vô cùng hỗn loạn! Ta nên cố gắng hết mức giảm bớt ra ngoài!" Tô Trường Không vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ.

Bên ngoài quá mức hỗn loạn, hắn nên tránh đi sẽ tốt hơn!

Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang, lại bắt đầu quá trình luyện công như thường lệ.

Về phần Hắc Thiết sơn trang, bọn họ đã nhận được những tin tức hỗn loạn ở bên ngoài, vì vậy những thành viên bên trong trang đều cố gắng hết mức giảm bớt ra ngoài, tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết.

Tuy chỉ sống bên trong một Hắc Thiết sơn trang nho nhỏ nhưng Tô Trường Không lại có chút thỏa mãn, ít nhất là nơi này cực kỳ bình tĩnh, tự do tự tại.

Hết thảy những biến cố bên ngoài, không hề liên quan gì tới hắn.

Hai tháng thời gian yên ổn trôi qua.

"Tiến độ tăng trưởng Ngũ Cầm Hí và Quy Tức Công của ta đều trở nên vững vàng hơn…."

Về phương diện tiến bộ võ công, từ sau khi Tô Trường Không đạt tới Thần Dũng cảnh, chắc chắn hắn không thể tiếp tục có sự đột phá về chất trong khoảng thời gian ngắn được.

【 Ngũ Cầm Hí (Thất cảnh Thần Hồ Kỳ Kỹ 31%) 】

Trong đó, từ sau khi Ngũ Cầm Hí đột phá lên thất cảnh hồi bốn tháng trước, Tô Trường Không vẫn tiếp tục khổ luyện mỗi ngày như cũ.

Nói về tiến độ tu luyện, Tô Trường Không cảm thấy dựa theo tốc độ này, hắn cần chừng hai năm mới có thể tiến thêm một bước.

Tốc độ này không dám nói là nhanh!

Nhưng bất cứ loại võ công nào cũng vậy, một khi luyện đến cảnh giới cao thâm, lại muốn tiến thêm một bước nữa, đều sẽ vô cùng khó khăn!

【 Quy Tức Công (Lục cảnh Đăng Phong Tạo Cực 13%) 】

Mà phương diện tu luyện Quy Tức Công lại có chút thong thả.

Trải qua hai tháng khổ tu, lại cộng thêm Ích Khí tán hỗ trợ nhưng tiến bộ đều vô cùng có hạn.

Lại nói, tu luyện nội công có liên quan mật thiết tới thiên phú và căn cốt, con cần rất nhiều thời gian và tài nguyên tích lũy, chồng chất vào.

Thêm nữa, sau khi Quy Tức Công đạt tới lục cảnh, tác dụng của Ích Khí tán đã cực kỳ có hạn!

【 Trảm Thiết Đao Pháp (6 cảnh Đăng Phong Tạo Cực 86%) 】

Về phương diện đao pháp, bởi vì giá trị tiềm năng tăng lên khiến cho một đoạn thời gian gần đây, Tô Trường Không thầm có một chút cảm giác hắn có thể bước vào thất cảnh.