Chương 105: Linh Lộc Xuyên Rừng! Không Dính Một Mảnh Lá!

Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện Tô Trường Không đột nhiên xuất hiện đã khiến Nghiêm Tùng ngẩn ngơ.

Hắn không ngờ Tô Trường Không sẽ xuất hiện đúng lúc này!

Ánh mắt Độ Chân lóe sáng nhìn về phía Tô Trường Không: "Người trẻ tuổi, ngươi là ai? Xin khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, hãy cách xa một chút!"

Tô Trường Không âm thầm lắc đầu.

Hắn đã quyết định hiện thân, đương nhiên không có chuyện dễ dàng rời đi như vậy.

Lại nói, với sự tàn nhẫn của Độ Chân kia, dù hắn có muốn rời đi thì đối phương cũng không có khả năng sẽ để yên cho hắn rời đi mà không tìm cách đuổi theo giết người diệt khẩu.

"Ngươi là người của Hắc Liên giáo? Có lẽ dịch bệnh lan tràn khắp vùng Thanh Thủy thành gần đây cũng do các ngươi giở trò quỷ?" Tô Trường Không chẳng thèm quanh co lòng vòng, đã trực tiếp dò hỏi.

Lời này vừa nói ra, khiến cho Nghiêm Tùng sửng sốt.

Hắn biết một đoạn thời gian gần đây, dịch bệnh lạ đã lan tràn khắp vùng Thanh Thủy thành, khiến rất nhiều người chết nhưng theo những lời Tô Trường Không nói…

Hình như đối phương cho rằng dịch bệnh này do một tay Hắc Liên giáo thúc đẩy!

Mà Độ Chân vừa đối mặt với câu hỏi của Tô Trường Không, vẻ hòa nhã, bình thản vốn có trên mặt đã biến mất đâu không thấy, chỉ còn sót lại một mảnh âm hàn.

"Người trẻ tuổi... Họa là từ miệng mà ra. Nhìn tình huống này, không thể giữ ngươi lại nữa!" Độ Chân nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, đã không thèm che giấu lãnh ý trong mắt.

Hiển nhiên lời này của Tô Trường Không đã khiến Độ Chân thực sự động sát tâm!

"Cẩn thận! Lão tặc trọc này có võ công cao cường! Chẳng những đã đạt tới Thần Lực cảnh, mà tu vi nội công càng ở phía trên ta!" Nghiêm Tùng lập tức lớn tiếng nhắc nhở.

Hắn cũng biết thực lực của Tô Trường Không không tầm thường, nhưng đối mặt với yêu tăng Hắc Liên giáo đã đạt tới Thần Lực cảnh, còn là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trong những người đồng cấp, không thể biết ai thắng ai thua được

Và thật hiển nhiên lời nói của Tô Trường Không đã khiến Độ Chân rung động, trong mắt yêu tăng này tràn đầy sát khí, tuyệt đối không có chuyện thả cho Tô Trường Không còn sống rời đi!

Mặt khác, loại biểu hiện này của Độ Chân lại khiến Tô Trường Không càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Dịch bệnh bùng nổ khắp vùng Thanh Thủy thành, cả chuyện nguồn nước của Hắc Thiết sơn trang bị người đầu độc… Hết thảy đều không phải chuyện ngẫu nhiên, mà có người ở sau lưng thúc đẩy.

Và đám người kia, chính là Hắc Liên giáo!

Đến lúc này, bỗng dưng Tô Trường Không lại nhớ tới mấy người Hắc Thiết sơn trang vừa chết thảm bởi dịch bệnh kia. Rõ ràng bọn họ chưa từng làm điều gì sai trái cả nhưng lại bị đám người này hãm hại, phải chết khổ chết sở, trong đau đớn và tuyệt vọng.

Kèm theo đó là sát ý trong lòng hắn sôi trào.

Nếu hắn không chăm chỉ tu luyện võ đạo, ngay bản thân hắn có thể cũng trúng chiêu, rồi ấm ức mà chết trong tuyệt vọng.

“Sất!"

Độ Chân không biết thân phận của thanh niên hắc y trước mắt, nhưng hắn đã động sát tâm, nhất quyết phải giết chết Tô Trường Không.

Giờ phút này, trong miệng hắn phát ra một tiếng khinh xích, hai tay kéo một cái, gỡ xuống một chuỗi niệm châu (chuỗi tràng hạt) đang đeo trên cổ.

Hưu hưu hưu!

Độ Chân rót chân khí hùng hậu vào niệm châu, hai tay dùng sức đẩy.

Chuỗi niệm châu kia lập tức bay tán loạn bốn phía, như từng viên đạn mang theo kình phong xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai, bắn thẳng về phía Tô Trường Không

Thật hiển nhiên, để giết chết thanh niên tựa như biết đã chút tin tức nào đó trước mắt này, Độ Chân vừa ra tay đã thúc giục chân khí đến đỉnh phong, không chút do dự thi triển sát chiêu.

Nhất quyết không chừa lại một chút khả năng nào để Tô Trường Không sống sót!

Từng viên niệm châu được chân khí rót vào, có thể xuyên thủng cả xương cốt, xé rách cả máu thịt, lại nhanh đến mức đã vượt qua phản ứng cực hạn của người bình thường.

Nhưng ở trong mắt Tô Trường Không, chúng lại không nhanh đến vậy. Bởi vì hắn có thể nhìn thấy thật rõ ràng từng quỹ tích của những viên niệm châu này.

Ngũ Cầm Hí. Xuyên Lâm Lộc (lộc xuyên rừng)!

Mắt thấy từng viên niệm châu đang dần tiếp cận, Tô Trường Không chẳng những không lùi mà còn tiến tới.

Chỉ thấy thân thể hắn vọt về phía trước, khẽ lắc lư theo một biên độ rất nhỏ, mang theo một loại mỹ cảm động tĩnh kết hợp, tựa như một con linh lộc đang mải chạy trốn, xuyên qua núi rừng, không dính một mảnh lá lên thân!

Nhìn biên độ dao động này cực kỳ nhỏ nhưng chúng lại khiến Tô Trường Không hoàn toàn tránh khỏi từng viên niệm châu đang bắn nhanh đến.

Dường như mỗi viên niệm châu đều bay sát qua người hắn, chỉ cách đúng một ly!

"Phốc phốc phốc phốc!"

Trong tiếng cắm phập liên tiếp vang lên, những viên niệm châu kia đã đánh trúng đám cây cối phía sau Tô Trường Không.

Mỗi một viên niệm châu đều bộc phát ra uy lực hung mãnh, lưu lại phía trên thân cây một lỗ hổng to chừng nắm tay.

Có thể tưởng tượng nếu chúng đánh thẳng vào thân thể máu thịt, sẽ tạo thành sát thương đáng sợ cỡ nào!