Chương 100: Ai Lại Làm Như Vậy? Lại Điên Cuồng Như Thế?

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới Tô Trường Không cả, tự nhiên hắn sẽ không có hứng thú tới tận cửa hỏi thăm.

"Đi Tham trang thôi." Tô Trường Không thu hồi ánh mắt, nhích người tiếp tục đi tới Tham trang.

"Văn đại nhân!"

Tại cửa Tham trang, vẫn như thường ngày, có đệ tử Tham trang đứng gác. Người nọ vừa nhìn thấy Tô Trường Không mặc hắc y tới gần, lập tức cung kính lên tiếng chào hỏi.

Trong khoảng thời gian này, Tô Trường Không thường xuyên tới Tham trang, các đệ tử Tham trang đều biết hắn, biết vị này chính là đại khách hàng của Tham trang, tự nhiên cần phải đối xử thật cung kính.

"Ừm, trang chủ có trong trang không?" Tô Trường Không khẽ gật đầu, bình thản hỏi một câu.

"Mời vào, ta lập tức đi thông báo cho trang chủ." Đệ tử Tham trang vội vàng mời Tô Trường Không bước vào bên trong làm khách.

Tô Trường Không được đệ tử Tham trang dẫn đường, tiến vào gian phòng chuyên dùng để tiếp khách trong đại sảnh Tham trang, lặng lẽ ngồi trên ghế, yên tĩnh chờ đợi.

Ước chừng qua một chén trà nhỏ, Liễu Phong để râu, khuôn mặt cứng nhắc bước vào trong phòng khách.

Liễu Phong lộ vẻ mặt xin lỗi nói: "Văn huynh đệ, có chút việc làm chậm chạp, đã để ngươi chờ hơi lâu, thật có lỗi!"

Tô Trường Không lắc đầu rồi nói: "Liễu trang chủ, vẫn dựa theo quy củ cũ, ta muốn mua những dược liệu kia."

Trên mặt Liễu Phong lại hiện lên một tia khó xử nói: "Văn huynh đệ, dược liệu có thì có... Nhưng phương diện giá cả, chỉ sợ không thể ưu đãi cho ngươi như trước kia, hiện giờ ta phải bán với giá mười lượng bạc một phần..."

"Hử?" Nghe vậy, Tô Trường Không hơi nhíu mày.

Lúc trước hắn vẫn một mực mua dược liệu Ích Khí tán từ Tham trang, giá cả đã có chút đắt, tới tám lượng bạc một phần, bao lâu vẫn luôn giữ vững ở giá cả này, sao đột nhiên hôm nay Liễu Phong lại mở miệng đòi lên mười lượng bạc?

Liễu Phong vội vàng giải thích: "Gần đây ở khắp các nơi trong Thanh Thủy thành, đều bạo phát liên tiếp một loại bệnh triệu chứng rất giống ôn dịch, vì vậy giá cả các loại dược liệu đều bị đẩy lên thật cao, phí tổn lấy dược của Tham trang chúng ta cũng tăng mạnh..."

Liễu Phong giải thích khiến Tô Trường Không sửng sốt: "Ôn dịch?"

Tình huống này không khỏi làm Tô Trường Không liên tưởng đến tại họa làm chết mấy người của Hắc Thiết sơn trang trong đoạn thời gian trước.

Trải qua đám người Tô Trường Không điều tra, bọn họ mới phát hiện ra nguyên nhân căn bản của chứng bệnh này là nguồn nước bị người đầu độc.

Tô Trường Không vốn cho rằng, xảy ra chuyện này là do có người cố ý muốn nhằm vào Hắc Thiết sơn trang, nhưng hôm nay từ trong miệng Liễu Phong, hắn lại biết được, khắp các nơi trong Thanh Thủy thành đều bùng nổ một căn bệnh có triệu chứng y như ôn dịch!

Đột nhiên trong lòng Tô Trường Không khẽ động, hình như có người đang ở phía sau màn thúc đẩy đợt ôn dịch này.

Cũng có nghĩa, nguyên nhân sâu xa của chuyện Hắc Thiết sơn trang bị đầu độc kia, không phải do có người nhằm vào Hắc Thiết sơn trang, mà bọn họ chỉ vừa vặn nằm vào địa bàn Thanh Thủy thành, do đó trở thành một trong số những mục tiêu của kẻ ác kia thôi.

Và mục tiêu chính xác của kẻ đó, là toàn bộ vùng Thanh Thủy thành này.

"Ai lại làm như vậy? Lại điên cuồng như thế?" Tô Trường Không không khỏi có chút kinh hãi.

Kẻ nào đó đã cố ý đầu độc nguồn nước, phát tán ôn dịch.

Chưa rõ nguyên nhân đằng sau.

Nhưng không thể nghi ngờ, muốn thực hiện được toàn bộ chuyện này cần năng lực thật lớn.

Và mục đích kia là gì?

Vì sao lại khiến người ta khó hiểu như vậy?

Nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy đâu là hành động hại người không lợi mình mà?

"Văn huynh đệ. Trên thực tế, ta bán cho ngươi 10 lượng bạc một phần... đã bao gồm ưu đãi rồi, chúng ta căn bản không kiếm được bao nhiêu..." Liễu Phong cất giọng đều áy náy, khiến Tô Trường Không bừng tỉnh.

"Vậy mười lượng bạc đi." Tô Trường Không phục hồi lại tinh thần, không còn tiếp tục rối rắm về chuyện giá cả dược liệu tăng thêm hai lượng nữa.

Cuối cùng, sau khi hắn trả sáu trăm lượng bạc, đã mua được lượng dược liệu Ích Khí tán đủ dùng cho hai tháng.

Tô Trường Không mang theo những dược liệu này, được Liễu Phong đưa tiễn, nhanh chóng rời khỏi Tham trang.

Từ sau khi rời khỏi Tham trang, tâm trạng của hắn có chút nặng nề.

"Đang đang đang!"

Tô Trường Không lòng ôm suy nghĩ đi trên con đường lớn tại Thải Tham trấn, chợt nghe thấy từng đợt tiếng chiêng trống từ phía xa xa truyền đến.

Ngay lập tức, tứng cánh cổng của các nhà xung quanh vốn đang đóng chặt, lại nhanh chóng bị mở ra.

Một đám cư dân với vẻ mặt vui sướng, ùa hết ra đường nghênh đón.

"Là Độ Chân đại sư đến đây!"

"Mau... Nhanh đi cầu chút Thánh Thủy!"

Những cư dân này đều cầm các loại nồi niêu chén bát, vội vàng chạy về phía tiếng chiêng trống đằng kia.

Tô Trường Không chau mày, quan sát một màn kỳ lạ này.

"Độ Chân đại sư? Là nhân vật gì chứ?"

Tô Trường Không không khỏi nghi hoặc.

Bởi vì hắn chưa từng nghe nói tới cái tên này trong hàng ngũ nhân vật có tiếng tăm thuộc địa giới Thanh Thủy thành nhưng nhìn dáng vẻ cuồng nhiệt của đám cư dân, tựa như chuyện này không giống bình thường.

"Đi xem đi."

Dưới tò mò thôi thúc, Tô Trường Không đi theo đám người, hướng về phía tiếng chiêng trống đằng kia.