Chương 1: Dưỡng Sinh Quyền! Ngũ Cầm Hí!

Tại Hắc Thiết sơn trang thuộc Đại Viêm hoàng triều.

Họ tên: Tô Trường Không (12 tuổi )

Tuổi thọ: 40 năm

Giá trị tiềm năng: 1 điểm

Tô Trường Không nhìn tin tức trên giao diện thuộc tính trước mắt, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

"Ta đã đi vào thế giới này được ba tháng, sách còn chưa viết xong đâu, cũng may ta chẳng có mấy độc giả..."

Tô Trường Không thở dài.

Tô Trường Không cũng không phải người của thế giới này, hắn vốn là một mã tự công (tác giả chuyên viết ngôn tình trên mạng) phơi thây đầu đường ở Lam Tinh, từng tháng chỉ trông chờ vào chút tiền nhuận bút nho nhỏ để miễn cưỡng đủ kiếm một ngày hai bữa cơm. Một đêm của ba tháng trước, hắn đang thức đêm mã tự, đột nhiên cảm thấy trái tim quặn đau, hôn mê một cái lúc tỉnh lại đã xuyên tới thế giới này rồi.

Căn cứ theo những gì Tô Trường Không biết, địa phương hắn đang ở thuộc Đại Viêm hoàng triều. Thế giới này có tặc phỉ hoành hành, khắp nơi đều xuất hiện cường hào chiếm đất làm vương, chiếm cứ một phương, càng nghe đồn có yêu ma bệnh dịch tả.

Đúng là loạn thế chân chính, người thường sống trong thời loạn thế chỉ như rơm rác!

Vận khí của Tô Trường Không coi như không tồi, ba tháng trước hắn xuyên qua đã được trang chủ Hắc Thiết sơn trang nhận vào.

Hắc Thiết sơn trang là một thế lực dựa vào chú khí mà sống, ở nơi này có hơn trăm người, trang chủ nổi danh là chú tạo sư Mạc Thiết, cũng có chút danh tiếng ở phụ cận Thanh Thủy thành.

Ở Hắc Thiết sơn trang, công việc ngày thường của Tô Trường Không là làm việc vặt, giúp Hắc Thiết sơn trang chuyển giao hàng hóa. Dựa theo quỹ tích bình thường, cuối cùng hắn cũng sẽ như những người khác trong Hắc Thiết sơn trang, trở thành chú tạo sư có kinh nghiệm phong phú, học được một môn tay nghề, trong tương lai ăn mặc không lo.

Thật ra khi Tô Trường Không xuyên qua nơi này, hắn cũng không muốn cứ sống thường thường nhàn nhạt hết một đời như thế. Hắn muốn tập võ, muốn nhìn xem thế giới rộng lớn bên ngoài!

Giống như đại đa số những người xuyên qua, Tô Trường Không cũng có được bàn tay vàng, nhưng trước mắt ngoại trừ tác dụng nhìn thấy tuổi thọ của mình, cùng với tin tức cơ sở về thọ nguyên, tạm thời hắn chưa phát hiện ra công dụng gì khác.

"Tuổi thọ của ta... Chỉ còn lại 28 năm, ta chỉ có thể sống đến 40 tuổi!"

Càng khiến Tô Trường Không không biết nên nói gì là hắn thông qua giao diện thuộc tính, thấy được tuổi thọ của mình chỉ có 40 năm. Hiện giờ hắn đã 12 tuổi, chỉ còn 28 năm nữa để sống.

Kỳ thực ở thời loạn thế này, người có thể sống đến bốn mươi tuổi đã tính không tồi, nhưng hắn là một người xuyên qua từ Lam Tinh đến, hắn không hề muốn đoản mệnh như vậy mà!

"Đang đang đang!"

Lúc sáng sớm, bên trong Hắc Thiết sơn trang vang lên tiếng chuông trong trẻo, đó là âm thanh nhắc nhở rời giường, bắt đầu làm việc.

Hắc Thiết sơn trang sống nhờ chú khí, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, mỗi một thành viên cũng cần tuân theo quy củ của Hắc Thiết sơn trang, ngày nào cũng phải tập trung, điểm danh.

Tô Trường Không cũng không chậm trễ, hắn rửa mặt một phen rồi chạy tới quảng trường trung tâm Hắc Thiết sơn trang.

Giờ phút này ở trung tâm Hắc Thiết sơn trang, đã có hơn trăm người đang tụ tập.

"Trần Phàm!" Một nam tử mặc văn sam (áo mỏng) cầm một quyển danh sách, bắt đầu điểm danh.

"Có!"

"Lý Tam!"

"Có!"

Một đám người đều đáp lại tiếng điểm danh của nam tử mặc văn sam.

Ngay khi hắn điểm danh xong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ cung kính nhìn về một hướng ở cách đó không xa.

Ở bên kia, có hai người đang đi qua bên này, một vị trong đó là lão giả nhất phát đồng nhan (tóc bạc da mặt hồng hào), tiên phong đạo cốt.

Một người còn lại là một tráng hán chừng bốn mươi, có làn da màu đồng cổ. Tráng hán này đúng là trang chủ Mạc Thiết của Hắc Thiết sơn trang.

Mạc Thiết liếc mắt nhìn mọi người đã đến đông đủ một cái, trên mặt nở nụ cười, mở miệng nói: "Tất cả mọi người đã đến đông đủ, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là Hoa Thiện y sư."

Lão giả tóc bạc mặt hồng hào bên cạnh kia hơi hơi vuốt cằm.

Mọi người nghe vậy trên mặt đều hiện lên một tia tôn kính. Ở thời đại này, địa vị của y sư cực kỳ cao, không một ai dám cam đoan mình sẽ không bao giờ nhiễm bệnh.

Hoa Thiện y sư vội ho một tiếng, sau đó lão nói: "Lão phu được Mạc trang chủ mời tới, thịnh tình không thể chối từ, sẽ làm khách ở Hắc Thiết sơn trang mấy ngày, chẳng có gì để đáp đền, lão phu đành giảng dạy mọi người Ngũ Cầm Hí một phen vậy. Ai muốn học tập, mỗi chiều, khi tới giờ Dậu, đều có thể đến hậu viện nơi lão phu ở lại."

"Ngũ Cầm Hí?"

"Hình như là một bộ quyền pháp dưỡng sinh..."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người cảm thấy hứng thú, cũng có người không mấy hứng thú.

Ngũ Cầm Hí là một môn dưỡng sinh quyền tương đối nổi tiếng nhưng nó không dùng để giết địch, chiến đấu, mà là dùng để dưỡng sinh, thường xuyên tu tập, có thể cường thân thể kiện, bách bệnh không sinh.

Nhưng đối với đại đa số người Hắc Thiết sơn trang, mỗi ngày đều bận muốn chết, làm sao có thời gian để luyện tập Ngũ Cầm Hí này?

"Dưỡng sinh quyền? Ngũ Cầm Hí?" Đôi mắt Tô Trường Không cũng sáng lên.

Tô Trường Không đã biết mình chỉ có thể sống đến 40 tuổi, nếu hắn tu tập dưỡng sinh quyền Ngũ Cầm Hí này, có thể kéo dài tuổi thọ hay không?

Một người sống được bao lâu, không chỉ dựa vào xem cơ nhân tiên thiên (nôm na là tuổi thọ do di truyền), mặt khác, cũng có thể thông qua hậu thiên bảo dưỡng, khiến thân thể cường kiện, sống được càng lâu hơn!

"Ta muốn học Ngũ Cầm Hí xem sao!" Tô Trường Không lập tức âm thầm hạ quyết tâm, hắn muốn học Ngũ Cầm Hí này, thử xem có thể kéo dài tuổi thọ bản thân hay không!