Đám người nhìn sang người bê bết máu vừa đi ra từ trong Khôi Lỗi tháp với vẻ mặt không dám tin, mỹ thiếu niên vừa nãy còn phong độ nhẹ nhàng, sao trong chớp mắt đã bị đánh thành đầu heo nửa chết nửa sống rồi?
Mấy người vừa ca ngợi lệ Thất công tử hết lời như vịt đực bị người ta bóp lấy cổ, nghẹn đỏ mặt, không mảy may nói được lời nào.
Các đệ tử ngoại môn vây xem đã biết kết quả sẽ như thế từ lâu, lập tức cười vang.
"Ta nói gì chứ, cái đám ngu xuẩn này, tầng thứ nhất thôi mà cũng không vượt qua được!"
Sắc mặt Lộ trưởng lão không thay đổi: "Người đâu, khiêng hắn đi."
Mấy tên đệ tử ngoại môn bước lên trước, vác Thất công tử lên đi như nhấc lợn chết.
"Người tiếp theo."
Những thiếu niên đang chờ khảo hạch quay đầu nhìn nhau, không một ai dám hó hé câu nào.
Thất công tử của Hổ gia đại danh đỉnh đỉnh, tinh thông Hổ Gia Quyền, thế mà chỉ trôi qua thời gian nửa chén trà đã bị đánh đến mức nửa chết nửa sống, chỉ có hít vào mà không có thở ra.
Trong những người ở đây, có ai tự nhận mình mạnh hơn Thất công tử chứ?
Sự tĩnh lặng kéo dài một hồi lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
"Ta từ bỏ..."
Dứt lời, người này lấy tay che mặt, rời đi không hề quay đầu lại.
Thế mà lại... đầu hàng!
Việc này vừa chỉ mới bắt đầu, có người thứ nhất đầu hàng thì sẽ lập tức có người thứ hai.
"Ta cũng từ bỏ."
"Ta từ bỏ."
"Các vị, đi trước một bước..."
Không lâu sau đó, hàng dài trăm người đã đi hơn phân nửa, đại đa số những người còn lại đều là những đệ tử bần hàn.
Người vừa mới đứng ở phía trước Lâm Huyền đây, sau khi oán than ba câu "Xúi quẩy" rồi cũng che mặt rời đi.
Càn Long Tông cũng không phải chỗ muốn thi là thi, không muốn thi là không thi nữa, phàm là người chưa thông qua và từ bỏ khảo hạch, trong vòng nửa năm sẽ đều không được đến tham gia khảo hạch nữa.
Lộ trưởng lão mở miệng mỉa mai: "Võ giả, đối mặt với chông gai gập ghềnh thì phải dũng cảm tiến lên, vậy mà đây đến cả can đảm khiêu chiến cũng không có, Càn Long Tông không cần cá cảnh chỉ biết sợ!"
Một thanh niên gần hai mươi tuổi, mặt đỏ lên: "Vì trận khảo hạch này mà ta đã chuẩn bị trọn vẹn ba năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ, ta đi thử xem!"
Thanh niên lưng hùm vai gấu, da thịt lộ màu vàng đồng, hai mắt sắc bén lóe ra ánh sáng như muốn tước đoạt hồn phách người khác, khí thế tản ra trên người đã đạt đến cảnh giới luyện thể tầng ba.
"Ta biết người này, hắn tên là Hùng Đồ, tuy là tử đệ bần hàn nhưng lại luyện được toàn thân công phu khí phách mạnh mẽ, đã từng luận võ cùng với võ giả cùng cảnh giới, đối phương cầm lưỡi dao bảo kiếm trong tay nhưng chỉ có thể để lại một vết trắng nhạt trên da thịt hắn mà thôi!"
"Mạnh đến thế à? Vậy chẳng phải là nói, hắn có khả năng chịu đòn rất giỏi sao?"
"Trưởng bối trong nhà ta đã từng nói rằng người luyện võ phải rèn luyện khả năng chịu đòn trước tiên, người khác không đánh ngươi ngã ngửa được thì ngươi mới có thể đánh ngã được đối phương!"
"So với Thất công tử, kinh nghiệm chiến đấu của Hùng Đồ phong phú hơn, tu vi cũng cao hơn không ít, nói không chừng có thể vượt qua được khảo hạch!"
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Hùng Đồ bước vào trong Khôi Lỗi tháp với vẻ mặt nghiêm túc, sau khi cửa sắt của Khôi Lỗi tháp khép lại, bên trong tầng thứ nhất lại vang lên tiếng đánh nhau một lần nữa.
Tiếng đánh nhau vang lên từ trong tháp lúc bấy giờ còn kịch liệt, vang dội hơn rất nhiều so với lúc Thất công tử vào tháp, thậm chí có thể nói là như tiếng sấm rền vang.
Lúc này đám người mới nhớ lại một chuyện, đó là khôi lỗi trong tháp khôi lỗi có cảnh giới ngang với người tham gia khảo hạch!
Người tham gia khảo hạch có cảnh giới càng cao thì chiến đấu càng kịch liệt.
Tiếng đánh nhau kéo dài đến hết thời gian một chén trà mới ngừng lại được, đám người sốt ruột chờ đợi kết quả.
Sau mười hơi thở mới có tiếng đánh nhau vang lên lần nữa, lần này... âm thanh vang lên từ trong tầng thứ hai của Khôi Lỗi tháp!
"Hùng Đồ làm được rồi! Hắn đã vượt qua được khảo hạch của tầng thứ nhất!"
"Chỉ cần thông qua được tầng thứ hai nữa là có thể gia nhập Càn Long Tông..."
Tiếng nghị luận vừa mới vang lên đã lập tức im bặt. Tiếng đánh nhau vang lên từ tầng thứ hai của Khôi Lỗi tháp, chỉ kéo dài vẻn vẹn thời gian mười hơi thở đã biến mất.
Cửa sắt của Khôi Lỗi tháp mở ra, Hùng Đồ bị một con khôi lỗi khiêng xuống tầng, ném ra ngoài cửa!
Dáng vẻ của gấu còn thảm hại hơn nhiều so với Thất công tử, chẳng những máu me be bét khắp người mà cánh tay còn bị đánh gãy, lộ ra một phần xương trắng xám xịt.
Lộ trưởng lão vẫn mặt không biểu tình như trước: "Khiêng đi, người Kế tiếp."
"Bỗng nhiên ta lại nhớ ra trong nhà còn có chuyện, ta xin phép đi trước..."
"Vị huynh đệ kia chờ ta một chút, chúng ta cùng đường hồi hương, kết bạn đi cùng chứ?"
"Ôi da, ta đau bụng quá, không thể tham gia khảo hạch được, thật đúng là tiếc nuối quá!"
...
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ hàng ngũ chỉ còn lại một mình Lâm Huyền, đám người còn lại đều tự tìm một cái cớ để rời đi.
Đến nửa năm sau, cơ hội tham gia khảo hạch của Càn Long Tông lại có tiếp nhưng nếu để biến thành dáng vẻ kia của Hùng Đồ thì xem như thật sự phế luôn.
Lộ trưởng lão nhìn về phía Lâm Huyền đầy hứng thú.
"Ngươi không đi à?"
Trên mặt Lâm Huyền cũng không có vẻ gì là lo lắng: "Đến cũng đã đến rồi, nếu không thử một chút mà đã đi thì chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Lộ trưởng lão hỏi lại: "Ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia rồi, ngươi cho rằng mình mạnh hơn bọn họ ư?"
Lâm Huyền vô cùng tự tin: "Đấy là đương nhiên."
"Lão đầu, ngươi nói mỗi lần lên được một tầng thì sẽ ban thưởng thêm một trăm ngân tệ, thông qua mười tầng có thể có được phần thưởng thêm, nói lời giữ lời được chứ?"
Lộ trưởng lão giật mình, hắn được mấy ngàn đệ tử tôn kính ở ngoại môn, lần đầu tiên bị người khác gọi là lão đầu ngay trước mặt, đúng là bị chọc giận quá mà cười vang lên.
"Lộ Bác Dương ta đường đường là trưởng lão ngoại môn của Càn Long Tông, một lời đã nói ra chắc chắn như đinh đóng cột, sao lại nuốt lời được chứ?"
"Vậy là tốt rồi, thời gian ta xông vào tháp có lẽ là đã đủ cho ngươi chuẩn bị phần thưởng kỹ càng rồi."
"Thằng nhóc ăn nói ngông cuồng này... Ngươi!"
Lộ trưởng lão giận đến mức không kìm được, vốn dĩ hắn có một chút hứng thú và hảo cảm với Lâm Huyền, không ngờ được rằng lại là tên nhóc ngông cuồng ngạo mạn như vậy, hắn chuẩn bị ra tay, dạy dỗ Lâm Huyền thật tốt một chút mới được, để hắn hiểu được nên tôn kính cường giả như thế nào!
Nhưng đợi đến lúc hắn chuẩn bị động thủ thì lại không thấy tăm hơi Lâm Huyền đâu nữa.
"Người đâu rồi?"
"Lộ trưởng lão... Hắn đã đi vào rồi."
Lộ trưởng lão bình tĩnh lại quan sát, cửa sắt của Khôi Lỗi tháp đúng thật là đã đóng lại.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật đúng là tức chết ta rồi, nâng độ khó của Khôi Lỗi tháp lên cao hơn một cấp cho ta!"
Các đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh Lộ trưởng lão xây xẩm mặt mày, nâng... nâng độ khó lên cao hơn một cấp?
Độ khó trước mắt của Khôi Lỗi tháp là khôi lỗi có cảnh giới ngang bằng với người tham gia khảo hạch, nâng độ khó lên cao hơn một cấp chính là cảnh giới của khôi lỗi cao hơn một tầng so với cảnh giới của người tham gia khảo hạch.
Vốn đã là lấy một đấu mười, nay đối thủ lại còn cao hơn cảnh giới của mình một tầng, vậy thì còn đánh thế nào nữa?
Không thấy thiếu niên thiên tài như Thất công tử và khắp người có khí phách hộ thể mạnh mẽ như Hùng Đồ, suýt nữa đều đã bị đánh chết hay sao, giờ còn nâng độ khó lên cao hơn một cấp, chẳng phải là muốn chết người à?
"Lộ trưởng lão, suy nghĩ lại đi..."
Giọng điệu của Lộ trưởng lão lạnh lùng: "Sao đấy, không nghe theo mệnh lệnh của ta nữa rồi à?"
"Không dám không dám, đệ tử lập tức đi làm theo!" Đệ tử bị quở mắng không nhịn được mà rùng mình một cái, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng cho Lâm Huyền, "Tiểu tử, ngươi chọc ai không chọc, cứ nhất định phải chọc vào Lộ trưởng lão tính khí nóng nảy, hi vọng ngươi sẽ không chết quá khó nhìn."
Lâm Huyền đã tiến vào Khôi Lỗi tháp, hoàn toàn không biết gì cả về tình hình bên ngoài tháp.
Cũng không phải là hắn cố ý bất kính đối với trưởng lão, mà là kiếp trước lúc hắn đối mặt với tám vị đại đế đạt đến sức mạnh đỉnh cao, thái độ còn ác liệt hơn, thường hay lấy "súc sinh" làm cách xưng hô, tính cách đã định hình như thế từ lâu.
Hắn để Lộ trưởng lão chuẩn bị kỹ càng phần thưởng bí mật và phần thưởng vượt qua mười tầng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Lâm Huyền vô cùng tự tin rằng mình có thể xông phá được Khôi Lỗi tháp!
Người tham gia khảo hạch vào tháp, khôi lỗi trong tháp được kích hoạt, mười khôi lỗi hình người chế tạo từ huyền thiết, toàn thân đều màu đen, nện từng bước chân nặng nề, vây quanh Lâm Huyền ở chính giữa.
"Đây chính là khôi lỗi sao? Nhìn đúng là kềnh càng!"