Chương 2: Lên chức võ giả

Đánh Hồ Tông chạy đi rồi, Lâm Huyền bắt đầu xem xét thân thể của chính mình.

“Kinh mạch trong cơ thể bế tắc, đã mở tám huyệt vị, thiên phú thế này, cho dù có tu luyện ba mươi năm cũng tuyệt đối không thể trở thành võ giả.”

Ở thời đại này, kinh mạch bế tắc có nghĩa là không thể tu luyện, trừ khi dùng đan dược Thiên cấp mới có hy vọng đả thông kinh mạch.

Dù là công pháp, võ kỹ, huyền khí hay đan dược, cũng đều được phân thành bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi cấp bậc lại phân thành chín tầng.

Kiền Long Tông chỉ là một môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì ở đại lục Thiên Vũ, còn chưa có được bao nhiêu viên đan dược Huyền cấp, sao có thể có được đan dược Thiên cấp vô giá ấy.

Cho dù có thì một tên nô bộc quét tước như Lâm Huyền cũng không có tư cách được dùng.

Nhưng Lâm Huyền không hề lo lắng, hắn đến từ thời đại Mạt Pháp đỉnh cao của lý luận Võ Đạo, loại bệnh nan y kinh mạch bế tắc này đã có phương pháp chữa khỏi từ lâu rồi.

“Nếu đã sống lại về thời đại huy hoàng nhất của Võ Đạo, sao có thể không tự mình cảm nhận một chút?”

“Đây chính là lúc ta trở thành võ giả!”

Lâm Huyền lật người đứng chổng ngược, cùng lúc đó, một quyển bí tịch hiện lên trong đầu hắn.

“Bắc Minh Thần Công, công pháp mà Thông Thiên đại sư từng dùng để bước vào Đại Đế Vấn Đỉnh!”

“Miễn là người bị bế tắc kinh mạch thì có thể tu luyện công pháp này. Lúc tu luyện, người tu luyện đứng chổng ngược, dẫn nguyên khí đi ngược chiều kinh mạch là có thể ép bụi bẩn ra khỏi kinh mạch.”

Lâm Huyền bắt đầu tu luyện dựa theo công pháp trong đầu.

Công pháp bình thường thường để nguyên khí đất trời đi vào ồ ạt từ huyệt vị trên đỉnh đầu, nhưng Bắc Minh Thần Công lại để nguyên khí đi vào từ huyệt vị ở lòng bàn chân.

Nguyên khí đi ngược chiều trong kinh mạch là một chuyện vô cùng nguy hiểm, đừng nói là đối với người chưa đạt được đến cảnh giới nào, cho dù là Chí Tôn, Đại Đế cũng không dám tùy tiện thử sức.

Nguyên khí đi ngược chiều, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, thậm chí còn có thể chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức!

Nguyên khí không thể đi ngược chiều, đây là kiến thức cơ bản nhất.

Cũng là vì như thế cho nên tới tận thời đại Mạt Pháp, Thông Thiên đại sư mới phát hiện ra rằng người có kinh mạch bế tắc khác với người thường, có thể dẫn nguyên khí đi ngược chiều được!

“Cũng may là huyệt vị ở lòng bàn chân của thân thể này đã mở một chỗ, nếu không thì muốn tu luyện Bắc Minh Thần Công cũng khó.”

Bắc Minh Thần Công khiến cho nguyên khí đất trời dao động, rót vào cơ thể Lâm Huyền, kinh mạch bế tắc ở hai chân hắn có cảm giác hơi ngưa ngứa, thoải mái như tắm trong gió xuân.

Loại cảm giác này lan từ hai chân Lâm Huyền tới hai tay hắn, hắn tựa như được thay da đổi thịt vậy, cả người vô cùng thoải mái.

“Thành công rồi!”

Lâm Huyền không đứng chổng ngược nữa, ngồi xếp bằng hít thở, nguyên khí trong cơ thể hắn chảy trôi lưu loát, trong kinh mạch không còn chút bụi bẩn nào.

Người thường dùng đan dược Thiên cấp còn có nguy cơ không chịu nổi mà nổ tan xác, nhưng một công pháp Hoàng cấp tầng một vô cùng đơn giản lại khiến cho Lâm Huyền không phải chịu một chút đau đớn nào, thoải mái mà giải quyết chứng kinh mạch bế tắc này.

“Kinh mạch đã thông suốt hoàn toàn, tiếp theo hẳn là đả thông huyệt vị.”

Cơ thể con người có một trăm lẻ tám huyệt vị, người vừa sinh ra đã có huyệt vị được mở, số huyệt vị được mở càng nhiều thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.

Trong trí nhớ của Lâm Huyền, thiên tài số một Kiền Long Tông – Lăng Phong, đã mở được bốn mươi hai huyệt vị.

Khác với bế tắc kinh mạch, huyệt vị có thể được mở ra thông qua quá trình tu luyện, nhưng mỗi lần mở ra một huyệt vị mới đều phải tốn rất nhiều linh lực, chịu đựng sự đau đớn khó tưởng tượng nổi.

Có vô số người cưỡng ép đả thông huyệt vị, lại vì không chịu nổi đau đớn nên đã nổ tan xác mà chết.

Cho dù có người có được nghị lực vô cùng mạnh mẽ, có thể chịu được đau đớn, không ngừng đả thông huyệt vị, nhưng trong khoảng thời gian đả thông huyệt vị này, những thiên tài trời sinh đã có sẵn bốn, năm mươi huyệt vị được mở đã tu luyện tới cảnh giới rất cao từ lâu.

Trên con đường Võ Đạo, nghị lực quyết định ngươi có thể đi được bao xa, thiên phú quyết định ngươi có thể đi được nhanh như thế nào.

Mà Lâm Huyền thì đương nhiên là muốn đi vừa xa vừa nhanh.

Trong đầu hắn hiện lên một vạn sáu ngàn bốn trăm quyển bí tịch.

“Thế mà lại có nhiều bí tịch đả thông huyệt vị vậy ư?”

Ở thời đại Mạt Pháp, nguyên khí đất trời gần như đã khô kiệt, vốn đã tu luyện chậm chạp, nếu còn bế tắc huyệt vị nữa thì sợ rằng có sống lâu bao nhiêu cũng không thể tiến thêm bước nào.

Cho nên, vấn đề nan giải là đả thông huyệt vị đã sớm được giải quyết, thậm chí còn có gần trăm loại trường phái, hơn một vạn phương pháp khác nhau.

Bí tịch đã được khắc vào trong đầu Lâm Huyền, hắn có thể xem hết tất cả chúng chỉ trong giây lát.

“Dùng Nhị Diệp Trúc tôi độc, quét lên kim châm, đả thông huyệt vị.”

“Không được, ở thời đại này, Nhị Diệp Trúc còn chưa được phát hiện nữa!”

“Tu luyện Bất Phôi Kim Thân Quyết, chỉ cần luyện đến tầng thứ chín, huyệt vị toàn thân đều sẽ được đả thông!”

“Một cái bí quyết Luyện thể rách nát mà còn phải tu luyện tới tầng thứ chín mới được, quá tệ hại!”

“Dịch Kinh Kinh, do Đạt Ma Chí Tôn sáng chế, luyện thành thì có thể đả thông kinh mạch toàn thân… cái này được!”

Lâm Huyền tìm được một quyển công pháp thích hợp, vô cùng vừa lòng mà bắt đầu tu luyện.

Trong bản ghi chép bí tịch Phá Huyệt Thần Công này có tới hơn trăm điều chú thích, liệt kê cặn kẽ tất cả những điều cần chú ý trong lúc tu luyện công pháp này.

Lâm Huyệt đọc một lượt chú thích rồi thử một lần là đã thành công vận chuyển công pháp một vòng.

Lâm Huyền khoanh chân tu luyện, nguyên khí trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển, đánh sâu vào huyệt vị bế tắc.

Ba canh giờ sau, trên người Lâm Huyền bỗng phát ra tiếng nổ bùm bùm, giống như tiếng hạt đậu nổ tung vậy.

Mỗi một tiếng này đại biểu cho một huyệt vị vừa được đả thông trên người Lâm Huyền, nếu nghe cẩn thận thì sẽ nhận ra có đầy đủ một trăm tiếng.

“Một trăm lẻ tám huyệt vị đã mở ra hoàn toàn, cái cơ thể này cuối cùng cũng ra gì rồi đấy.”

Nếu những người khác nghe được câu này, nhất định sẽ hộc máu ba thước, mở tới một trăm lẻ tám huyệt rồi mà mới chỉ “ra gì” thôi, vậy những người mở hai, ba mươi huyệt như chúng ta chẳng lẽ còn không bằng rác rưởi ư?

“Đả thông kinh mạch và huyệt vị là có thể tu luyện… bỏ đi, vẫn nên đi tắm rửa trước đã!”

Bụi bẩn trong kinh mạch và huyệt vị tràn ra đã dính đầy người Lâm Huyền, lúc này hắn còn thối hơn cả nhà xí vào mùa hè nữa.

Nhưng Lâm Huyền lại gặp phải một vấn đề.

“Nhà tắm của tông môn buổi tối mới mở, bây giờ mới là giữa trưa, làm sao đây?”

Hai mắt hắn sáng lên: “Đúng rồi, nghe nói bên ngoài tông môn có một hồ tuyết, có thể tới đấy tắm một lúc.”

Lâm Huyền rời khỏi tông môn, đi về hướng Bắc, được nửa canh giờ thì quả nhiên nghe được tiếng nước chảy ào ào ở phía xa.

Hắn nhìn kỹ lại, đằng trước có một hồ nước sương khói lượn lờ, sương khói chứa đầy khí lạnh, đứng gần một chút là đã có thể cảm giác được hơi lạnh thấy xương.

Nếu người thường đi xuống đây, không tới mười hơi thở là sẽ bị thương vì lạnh, cho dù là võ giả, cũng phải có chút cảnh giới rồi mới dám đi xuống.

Nhưng Lâm Huyền không thèm quan tâm, kinh mạch của hắn đã thông suốt hoàn toàn, không cần tu luyện công pháp gì, nguyên khí trong cơ thể cũng sẽ tự vận chuyển, bảo vệ hắn khỏi khí lạnh ấy.

Lâm Huyền nhanh tay cởi sạch quần áo, bước xuống hồ tuyết, hắn khẽ ngâm nga, vui vẻ bơi vào sâu trong hồ nước.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu khẽ vang lên phía trước hắn.

“Ai vậy?”

Là một giọng nữ dễ nghe, Lâm Huyền hơi run lên, trong hồ tuyết còn có người khác ư?

Một trận gió thổi qua, xua đi sương khói trước mặt Lâm Huyền, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên trước mắt hắn.

Lông mày lá liễu, mắt hoa đầu, làn da mềm mại, môi hồng răng trắng, đúng là một đại mỹ nữ có nhan sắc khuynh thành.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nước ở hồ tuyết trong vắt tới nỗi thấy được đáy hồ, cơ thể trần trụi dưới nước của thiếu nữ hiện lên, không một mảnh vải che thân.