Những câu nói này quả thật vô cùng khó nghe, Lâm Huyền cũng không nhịn nổi nữa phải cau mày lại.
Hắn quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy có ba người đang đi đến, ba người họ ăn mặc giàu có vô cùng, trên quần áo của người dẫn đầu còn được dùng chỉ vàng thêu thêm hình một con rồng.
Lâm Huyền nhìn thấy đôi đũa trong tay Hổ Mập khẽ run lên, sau đó gương mặt hắn trở nên vô cùng tức giận.
“Hổ Mập, đám người này là ai vậy?”
“Ba huynh đệ Mã gia, Mã Khả, Mã Ba và Mã La, ba người này cậy thế địa vị của Mã gia ở Hàn Châu, nên tung hoành ngạo mạn trong khắp Ngoại Môn.”
“Ba kẻ khốn nạn này luôn lấy xuất thân của ta ra để bỡn cợt, ta từ nhẫn nhịn được đến không nhẫn nhịn được nữa, hôm nay nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ một chút mới được.”
“Lâm Huyền, ngươi mau rời khỏi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi, không thể liên lụy đến ngươi được.”
Hổ Mập đứng phắt dậy, lấy tay xoa xoa nắm đấm, cơ thể hắn khẽ run lên.
“Hổ Mập à, ngươi đang sợ sao?”
“Ngươi đừng có nói bậy, ông mập ta đang chuẩn bị đánh ba tên khốn nạn này, đang hưng phấn lắm!”
Câu nói này của Hổ Mập đã thể hiện rõ cái gì gọi là miệng hùm gan sứa rồi, giọng nói của hắn cũng đang run lên.
Lâm Huyền mỉm cười: “Không cần phải gắng gượng thế làm gì, đánh không lại thì ta cũng có thể giúp đỡ!”
Hắn cảm thấy tên Hổ Mập này là một người bằng hữu nên kết giao, bạn bè gặp nạn thì dĩ nhiên nên ra tay giúp đỡ.
Huống hồ việc sỉ nhục phụ mẫu là việc làm vô liêm sỉ, Lâm Huyền mới nghe là đã muốn đánh người rồi.
Thấy Lâm Huyền vẫn chưa rời đi, trong lòng của Hổ Mập thấy cảm động, nhưng hắn không muốn để Lâm Huyền bị thương.
“Lâm Huyền à, ngươi biết Hổ Mập ta gặp nạn nên không muốn rời đi, lão mập ta xin nhận người huynh đệ như ngươi, nhưng mà ba tên tiểu tử này, người thấp nhất cũng là Luyện Thể Tầng Bốn rồi, Mã Khả lại đến Luyện Thể Tầng Năm, ngươi mới vừa nhập môn nên không giúp ta được đâu, ngươi vẫn nên mau rời khỏi để tránh bị thương.”
Luyện Thể Tầng Bốn, Luyện Thể Tầng Năm? Dĩ nhiên là Lâm Huyền không hề e dè rồi, hắn có sức mạnh như bao kẻ thuộc Luyện Thể Tầng Sáu bình thường khác, không hề thua kém gì ba tên này.
“Hổ Mập à, ngươi không cần phải khuyên nữa, ta đã lựa chọn sẽ ở lại đây để giúp đỡ ngươi, thì dĩ nhiên ta sẽ không rời đi đâu.
“Lâm Huyền ngươi… cảm ơn nhé! Ơn này của ngươi lão mập ta sẽ đáp trả!”
Lâm Huyền thắc mắc lên tiếng hỏi: “Trong môn phái cho phép đệ tử đấu đánh với nhau hay sao?”
Lúc hắn còn ở Tàng Kinh Các, hắn vẫn còn nhớ từng có hai vị đệ tử ngoại môn vì muốn tranh giành một bí kíp võ công, nói chuyện không hợp nên ra tay đánh nhau, kết quả đã bị trưởng lão tát cho mỗi người một cái rồi tàn phế luôn.
Hắn vẫn nghĩ rằng trong môn phái có quy định, trong đệ tử đồng môn nghiêm cấm việc đấu đá với nhau nữa.
Hổ Mập cười khổ: “Chỉ cần không phải là đánh nhau ở nơi cấm ra tay như Tàng Kinh Các, chỉ cần không đánh chết đánh phế, thì môn phái cũng sẽ không truy cứu, nói thật thì môn phái khuyến khích các đệ tử trong môn phái giao đấu với nhau, trong nội môn còn có cả đấu đài chuyên dụng nữa đó.”
Hắn vốn tưởng sau khi nghe thấy câu nói này thì Lâm Huyền sẽ rất thất vọng, nhưng hắn không ngờ sẽ nhìn thấy Lâm Huyền mỉm cười.
“Không truy cứu thì tốt, nếu không lỡ như đánh đến bọn chúng gọi cha gọi mẹ, chạy đến môn phái kể khổ thì chúng ta lại phiền phức rồi.”
Hổ Mập trợn tròn mắt, người mà bản thân hắn mới nhận làm bằng hữu, có phải não có chút… vấn đề rồi hay không?
Ngươi mới vừa nhập môn, cùng lắm là luyện đến tu vị Luyện Thể Tầng Ba, người ta không đánh ngươi đến bật khóc thì đã hay lắm rồi…
Lúc hai người đang nói chuyện thì ba người Mã Khả đã đi đến.
“Hầy, còn có cả bốn món ăn ha, đứa con rơi này, xem ra thì mẫu thân của ngươi vẫn chưa già lắm nhỉ, vẫn còn sức bán thân lắm…”
Mã Ba và Mã La bật cười ha ha, tiếng cười vọng lại trong khắp nhà ăn, chói tai vô cùng.
Gò má của Hổ Mập đỏ ửng cả lên, trên mu bàn tay đầy thịt của hắn đã nhìn thấy từng cọng gân xanh rồi.
Hắn mở miệng định đáp trả vài câu nói tục thì liền bị Lâm Huyền ngăn lại.
“Hổ Mập à, hôm nay ngươi đã dạy ta cách sinh tồn ở ngoại môn này, chi bằng ta cũng dạy ngươi mấy thứ nhỉ?”
“Lâm Huyền, ngươi muốn dạy cho ta… cái gì chứ?”
“Đối phó với đám người không coi ngươi ra gì này, không cần phải dùng lời lẽ đáp trả, nếu không thì bọn họ cũng chỉ xem ngươi như là đang tức giận, càng xem thường ngươi hơn nữa, lấy ngươi ra làm trò cười.”
“Chỉ khi ngươi dùng nắm đấm đánh cho bọn họ đau đớn, đánh đến bọn họ khóc, đánh đến bọn họ ói máu, đánh đến khi họ gọi cha, gọi gia gia, thì họ mới hiểu cách tôn trọng ngươi, sợ sệt ngươi.”
Mã Khả liếc nhìn Lâm Huyền, gương mặt hắn tràn ngập sự khinh bỉ: “Đứa con rơi này, ngươi tìm thấy tên tiểu tử miệng lưỡi lanh lợi này ở đâu đấy, nhìn cũng chả có bản lĩnh gì mấy mà nói chuyện to tiếng quá, ngươi nói ta nghe xem, lần trước ta đã đánh ngươi đến ngươi phải đi tìm răng khắp nơi…”
Đột nhiên Mã Khả không nói gì nữa, một bóng đen lao thẳng đến trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh.
Hắn không ngờ tới Lâm Huyền sẽ làm thật theo những gì hắn nói, trực tiếp dùng nắm đấm để nói chuyện.
Ở một khoảng cách gần như thế, dù hắn có muốn né tránh thì cũng không còn kịp nữa rồi, muốn ngưng tụ nguyên lực để ngăn cản cũng không làm được.
“Bốp!”
Tiếng nắm đấm và mũi va chạm vào nhau vô cùng khó nghe, Mã Ba, Mã La còn có Hổ Mập nữa, trong lòng họ vô cùng bất ngờ.
Lâm Huyền còn chưa ra tay thì một sức mạnh tựa sáu trăm mấy cân đã trực tiếp đánh gãy sống mũi của Mã Khả rồi.
Mã Khả bay ra ngoài, gương mặt toàn máu, muốn xấu hổ cỡ nào thì xấu hổ cỡ đó.
Lâm Huyền hỏi ngược lại Hổ Mập: “Ngươi hiểu hay chưa?”
Hổ Mập gật đầu theo bản năng, hắn đã giật mình đến không thể nói được gì rồi, người bằng hữu mà bản thân mới vừa kết giao cũng có chút mạnh mẽ quá rồi chứ!
Dĩ nhiên là hắn có thể nhìn ra, Lâm Huyền chỉ đạt đến tu vị Luyện Thể Tầng Ba mà thôi.
Tu vị Luyện Thể Tầng Ba mà lại có thể dùng một nắm đấm đánh người luyện võ Luyện Thể Tầng Năm bò ra đất, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì hắn chắc chắn sẽ không tin.
Mã Khả ôm mũi, nhục nhã biến thành giận dữ rồi hét lớn nói: “Các ngươi vẫn còn ngây người ra đó làm gì, đánh chết hắn đi!”
Lúc này Mã Ba và Mã La mới hết giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau ra tay.
“Phu Hổ Quyền!”
“Phu Hổ Quyền!”
Hai người cùng nhau thi triển võ công, gió rít rì rào biến thành tiếng hổ gầm rú khắp núi rừng.
Lâm Huyền ra tay hóa giải, lấy tay tiếp quyền.
Hắn có sức mạnh cỡ sáu trăm cân, Mã La và Mã Ba chỉ có tầm bốn trăm cân, không khó để hắn có thể nắm giữ.
Nhưng chuyện khiến Lâm Huyền không ngờ tới chính là, hắn cảm nhận thấy sức mạnh khủng bố truyền đến từ trong hai lòng bàn tay, hắn phải liên tiếp lùi về sau ba bước thì cơ thể mới đứng vững lại được.
Lâm Huyền lập tức nghĩ ra nguyên nhân.
“Là võ công!”
Võ công, chính là cách sử dụng sức mạnh, tu luyện võ công có thể khiến cho người luyện võ biết cách sử dụng sức mạnh của mình một cách hiệu quả hơn.
“Trước giờ ta chưa từng học qua võ công, cho dù cả người tràn đầy sức lực thì cũng coi như là không có mà thôi.”
“Chỉ dựa vào sức lực thì ba huynh đệ Mã Khả không phải là đối thủ của ta, nhưng khi sử dụng võ công, một người có thể giao đấu với ta, hai người khiến ta khó khăn chiến đấu, ba người cùng nhau ra tay, ta e rằng ta không trụ nổi thời gian mười mấy giây mất.”
Lúc Lâm Huyền đang tìm hiểu lý do tại sao bản thân đánh không lại, hắn cũng đã nghĩ ra cách để giải quyết rồi.
“Tu luyện võ công!”
Hắn vừa lóe lên suy nghĩ, cảnh tượng trước mắt hắn liền thay dổi, ba huynh đệ Mã Khả, Hổ Mập, và nhà ăn đều biến mất tựa sương khói, mà thay vào đó chính là sự xuất hiện của thần sơn nguy nga.
Đỉnh cao của các vị thần!
“Võ công!”
Vừa dứt lời, hàng ngàn vạn quyển bí kíp võ công từ trong thần sơn bay ra, đây đều là những võ công mà bây giờ Lâm Huyền có thể tu luyện được.
Bây giờ Lâm Huyền không thể tái hiện lại cảnh tượng khí thế lúc đại đế luận đạo nữa, hắn phải chọn ra một bộ môn võ công từ trong ngàn vạn quyển bí kíp võ công đó.
“Ta chính là đệ tử của Càn Long Môn, nếu như luyện loại võ công ngoại môn thì sợ rằng sẽ làm cho người khác nghi ngờ.”
“Võ công của Càn Long Môn!”
Lâm Huyền nói xong, từ trong hàng ngàn vạn quyển bí kíp đó, có ba trăm bảy mươi hai quyển bí kíp bay ra.
“Ta giỏi khống chế quyền, quyền pháp sẽ tốt hơn!”
“Quyền pháp!”
Trong ba trăm bảy mươi hai quyển bí kíp đó, lại bay ra ba mươi mốt quyển bí kíp quyền pháp.
Lâm Huyền tiện tay lấy bừa một cuốn, chính là Phu Hổ Quyền do hai người Mã Ba Mã La sử dụng khi nãy!
“Vậy thì càng tốt, để các ngươi biết, cái gì mới được gọi là Phu Hổ Quyền thật sự!”
Những nội dung bên trong quyển bí kíp đó nhanh chóng tái hiện trong đầu của Lâm Huyền, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Đã học xong, Phu Hổ Quyền rồi!