Lúc này đây, đến lượt Lâm Huyền hoảng sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Lộ trưởng lão sẽ hành lễ lớn như vậy với mình.
Ở Nguyên Võ đại lục, ngoại trừ lấy võ làm tôn, tôn sùng cường giả ra, còn có một tập tục duy trì mấy vạn năm.
Tôn sư trọng đạo!
Trở thành cường giả, ngoại trừ cố gắng của bản thân ra, còn cần truyền thừa, đứng ở trên vai người khổng lồ mới có thể nhìn được xa hơn!
Ở Nguyên Võ đại lục, bái sư là chuyện vô cùng trịnh trọng, có thể nói là một ngày làm thầy thì cả đời làm cha, một khi đã coi người nào là sư phụ, chắc chắn phải đối đãi với ân sư giống như phụ thân.
n tình như vậy, tất nhiên lễ nghi không thể thiếu, hành lễ với thầy, cần ba lần dập đầu, trịnh trọng một chút, còn cần chín lạy.
Nhưng nhiều lúc, một vị cường giả, trưởng bối nào đó cũng không phải muốn tiếp nhận ngươi làm thầy, nhưng mà xuất phát từ cơ duyên nào đó, bằng lòng chỉ bảo một chiêu nửa thức cho ngươi, lúc này có thể bái bán sư.
Mặc dù là bán sư, ân tình cũng cực kỳ sâu nặng, nếu như sau này lão sư có chuyện cần tìm, người bái lễ nhất định không được từ chối, nếu không sẽ bị người ta coi là trơ trẽn, coi là tiểu nhân quên ơn phụ nghĩa.
Nghe đồn ba vạn năm trước, có một vị võ giả họ Dương tình cờ có được một công pháp thần bí, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, gần như cứ mỗi ba năm lại vượt qua một cảnh giới lớn.
Nhưng mà công pháp này có sai sót, võ giả họ Dương cưỡng ép tu luyện, nội thương dần dần nặng hơn, hầu như sắp tẩu hỏa nhập ma.
Hắn may mắn được một gã Đại Đế chỉ vẽ, sửa lại một chữ trong công pháp, loại trừ sai lầm, trong vòng ba mươi năm, đã trực tiếp tiến vào cảnh giới chí tôn.
Mặc dù đã trở thành chí tôn, hắn vẫn càng tôn kính Đại Đế đã từng chỉ bảo cho mình như trước, tự cho mình là bán đồ đệ, để lại mỹ danh “Nhất tự chi sư”.
“Lộ trưởng lão, ngươi làm cái gì vậy?” Vẻ mặt Lộ trưởng lão nghiêm túc: “Cái gọi là hiểu đạo lý thì có trước có sau, có học là có thầy, ta bị vây khốn ở thuật khôi lỗi cấp một đỉnh phong ba mươi năm, hôm nay có may mắn được lão sư chỉ vẽ sai lầm, phá rồi sau đó lập lại, nên hành đại lễ này!”
Lâm Huyền không chịu nổi, đành phải nói sang chuyện khác.
“Vậy thì... ta tính là thông qua khảo hạch rồi chứ?”
Khoé miệng của Lộ trưởng lão run rẩy, vượt qua tất cả mười tầng của Khôi Lỗi tháp, tiếng chuông thông qua đã vang vọng toàn bộ tông môn, tất nhiên là thông qua rồi.
“Vậy phần thưởng cho ta...”
Nói được một nửa, Lâm Huyền cười ngây dại, đó là một ngàn đồng bạc, cộng thêm phần thưởng thông quan đó!
“Lão sư chờ một chút.”
Lộ trưởng lão vừa lật tay, một túi tiền thật lớn đã xuất hiện trong tay hắn.
“Đây là một ngàn đồng bạc.”
Lâm Huyền vui vẻ nhận lấy túi tiền, cái túi vô cùng nặng trĩu.
Một đồng bạc nặng nửa lạng, mười đồng nặng nửa cân, ngàn đồng nặng năm mươi cân.
“Cuối cùng cũng có tiền rồi!”
Trong lòng Lâm Huyền vui đến nở hoa, lúc trước làm nô bộc quét dọn, một tháng chỉ có tiền công ba đồng bạc, bây giờ thoáng cái đã có được ngàn đồng bạc, khiến hắn sao không thể vui vẻ được.
“Phần thưởng vượt cửa ải đâu?”
Lộ trưởng lão lên tiếng: “Phần thưởng vượt cửa ải là một quyển công pháp Hoàng Giai cấp bốn, hoặc là hai bản võ kỹ cùng cấp bậc.”
Công pháp, võ kỹ tương ứng với cảnh giới Luyện Thể là Hoàng Giai cấp một đến cấp chín, Lâm Huyền là cảnh giới Luyện Thể tầng ba, phần thưởng công pháp hoặc võ kỹ cấp bốn sẽ sớm dùng tới.
Đối với võ giả có cảnh giới Luyện Thể tầng ba bình thường mà nói, công pháp và võ kỹ Hoàng Giai cấp bốn là phần thưởng cực kỳ không tệ.
Nhưng Lâm Huyền ở trong cơ thể của Thần Sơn, có một trăm triệu ba nghìn bản bí tịch, đừng nói là Hoàng Giai cấp bốn, ngay cả Thiên Giai cấp chín cũng nhiều không đếm xuể.
Công pháp võ kỹ đối với Lâm Huyền mà nói, còn không đáng giá bằng tiền bạc.
“Không muốn, không muốn, đổi cái khác đi.”
Lộ trưởng lão choáng váng, phần thưởng của tông môn là ban ơn cho ngươi, nên nhận lấy rồi đội ơn, vẻ mặt ghét bỏ này của ngươi xem như có ý tứ gì?
Nếu đổi thành đệ tử khác, hắn đã sớm chửi ầm lên, nhưng đối mặt với Lâm Huyền lại không thể, cho dù là ân huệ bán sư cũng hoàn toàn không thể biểu hiện ra chút vô lễ nào.
“Đổi thành công pháp Hoàng Giai cấp năm thì sao?”
Lâm Huyền vẫn xua tay như cũ: “Không muốn, không muốn, có cái khác không?”
Lộ trưởng lão cảm thấy khóe miệng mình có chút co rút, công pháp võ kỹ Hoàng Giai cấp năm cũng không cần, chẳng lẽ lại muốn cấp sáu sao?
Cấp bậc của Võ Đạo nghiêm khắc, cảnh giới không đến, công pháp có tốt mấy cũng không thể tu luyện được, cần thì có tác dụng gì.
Hắn vừa định giải thích đạo lý này cho Lâm Huyền, lại nghe thấy Lâm Huyền nói: “Ý của ta là, không cần công pháp hay võ kỹ, có thể đổi thành thứ thực tế hơn, chẳng hạn... cái này?”
Ngón tay của Lâm Huyền chỉ về phía giới chỉ trên tay Lộ trưởng lão.
Hắn thấy rõ, vừa rồi Lộ trưởng lão mới lật tay, túi tiền đúng là lấy ra từ trong giới chỉ.
Loại giới chỉ có thể đựng đồ vật này, tên là nguyên giới.
Trong nguyên giới có không gian độc lập, hoặc lớn hoặc nhỏ, chỉ có thể đựng vật chết, tất cả tài nguyên cần thiết thường ngày của võ giả đều có thể đựng trong đó, có thể nói là thứ cần thiết cho nhà lữ hành.
Trong thời đại mạt pháp, bởi vì nguyên khí trong trời đất yếu dần, nguyên giới đã là vật hiếm lạ, kiếp trước, Lâm Huyền cũng chưa từng thấy.
“Lão sư muốn nguyên giới?”
Lâm Huyền gật đầu, hắn đúng là muốn cái này.
Lộ trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, tuy nói nguyên giới cũng rất quý giá, nhưng so với giá trị của công pháp Hoàng Giai cấp sáu còn kém hơn một chút, tặng một cái nguyên giới đi, trong quyền hạn của hắn, tông môn cũng sẽ không truy cứu.
“Đây.”
Lộ trưởng lão lại trở tay, trong lòng bàn tay có thể một cái giới chỉ với dáng vẻ cổ xưa.
“nguyên giới này là cái ta dùng trước kia, bên trong có không gian bằng một gian phòng nhỏ, ta đã xóa bỏ cấm chế rồi, ngươi chỉ cần dùng máu thiết lập cấm chế mới là được.”
Lâm Huyền nhận lấy giới chỉ, mang vào tay trái, hắn nhỏ một giọt máu lên, giới chỉ đã nhận chủ.
Ý niệm hắn khẽ động, túi tiền trong tay đã biến mất không còn bóng dáng, tiến vào trong nguyên giới, ý niệm của hắn lại thay đổi, túi tiền lại lần nữa xuất hiện.
“Đúng là thuận tiện!”
Lộ trưởng lão lại lấy ra một tấm lệnh bài rồi giao cho Lâm Huyền, lệnh bài được chế tạo từ cổ đồng, trên mặt chính diện có khắc ba chữ “Càn Long Tông”.
“Đây là lệnh bài thân phận của đệ tử ngoại môn, lúc nhận tài nguyên ở trong tông môn cần đưa ra thứ này.”
Lâm Huyền treo lệnh bài ở bên hông, chính thức trở thành một thành viên trong Càn Long Tông.
“Lộ trưởng lão...”
“Lão sư còn có chuyện gì?”
“Không có, không có... phần thưởng khác sao?”
Nếu không phải vừa rồi hắn mới bái hắn làm bán sư, Lộ trưởng lão rất muốn dùng một chưởng đánh chết Lâm Huyền.
Một ngàn đồng bạc cộng thêm một cái nguyên giới đã vượt qua phần thưởng được quyết định ban đầu.
“Không có.”
“Ôi chao, đừng như vậy nữa, ta vừa mới dạy ngươi thăng cấp thành khôi lỗi sư cấp hai sao, như thế nào cũng nên có chút báo đáp, ngươi đường đường là một trưởng lão, da mặt không thể quá dày, không làm mà hưởng chứ...”
Da mặt không thể quá dày...
Không làm mà hưởng...
Lộ trưởng lão suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu già, ta đã bái ngươi làm bán sư, cái này còn không tính là báo đáp sao?
Sau này, hễ ngươi có chuyện phiền toái bên ngoài tông môn, có gì mà ta không thể hỗ trợ giải quyết chứ?
Tên vô lại này!
Nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Lộ trưởng lão, Lâm Huyền cũng biết bản thân có hơi quá đáng, có điều hắn vẫn không từ bỏ như cũ.
“Như vậy đi... lão sư tương đối hào phóng, không ham tiền tài của đệ tử, nếu không ngươi tặng cho ta... mấy trái tim khôi lỗi này đi?”
...
Cuối cùng, Lâm Huyền vẫn toại nguyện, lấy đi bốn trái tim khôi lỗi.
Hắn cần thứ này, cũng không phải là muốn trang bị cho khôi lỗi Tụ Khí cảnh, mà là vì nguyên thạch trong đó.
Nguyên thạch là thứ hội tụ tinh hoa của nguyên khí, có thể trợ giúp võ giả tu luyện!