Chương 12: Ta dạy ngươi

Trên bàn thao tác của Khôi Lỗi tháp có tổng cộng chín vạch, đại biểu cho cảnh giới Luyện Thể từ tầng một đến tầng chín, đợi sau khi có người tiến vào khảo hạch, kim đồng hồ sẽ tự động di chuyển lên vạch tương ứng với cảnh giới của người khảo hạch.

Chẳng hạn như người khảo hạch có cảnh giới Luyện Thể tầng ba, kim đồng hồ sẽ dừng ở vạch thứ ba, nếu như dùng tay nâng lên một vạch, đó là tăng thêm một độ khó, cảnh giới của khôi lỗi trong tháp sẽ tăng lên Luyện Thể tầng bốn.

Mà bây giờ, bàn thao tác... đồng hồ bị nổ rồi.

Loại tình huống này xuất hiện thì chỉ có một loại khả năng, cảnh giới của người khảo hạch đã vượt qua Luyện Thể tầng chín.

Tụ Khí cảnh!

Lúc này, Lộ trưởng lão đã tức giận đến râu cũng muốn rụng sạch, một tên võ giả Tụ Khí cảnh như ngươi, không đến nội môn đưa tin, lại tới tham gia khảo hạch của ngoại môn, đây không phải là cố ý khiến ta khó xử sao!

“Chẳng lẽ tiểu tử này là vì phần thưởng của khảo hạch, cố ý đến tham gia khảo hạch của ngoại môn sao?”

Nhớ đến lời nói bảo hắn chuẩn bị tốt phần thưởng của Lâm Huyền trước khi vào tháp, Lộ trưởng lão vô cùng chắc chắn, tiểu tử này đúng là đến vạch lá tìm sâu!

“Tiểu tử này còn trẻ tuổi mà đã có tu vi Tụ Khí cảnh, có thể nói là thiên tài hiếm thấy, tương lai không có hạn chế.”

“Tông môn coi trọng nhân tài, ta không thể quá làm khó hắn, có điều khiêu khích uy nghiêm của trưởng lão, có lẽ khiến hắn chịu chút đau khổ sẽ không thành vấn đề!”

“Tiểu tử, đợi lát nữa, ta chắc chắn sẽ cho ngươi hiểu được, cho dù là thiên tài cũng không thể cậy tài khinh người!”

Trong lòng Lộ trưởng lão đang tính toán chi li, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi truyền đến bên tai.

“Nhanh quá!”

Lộ trưởng lão bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, âm thanh đánh nhau là truyền ra từ tầng thứ năm!

Lâm Huyền đã vượt qua tầng thứ tư rồi.

Lộ trưởng lão cực kỳ sợ hãi, hắn cũng không phải khiếp sợ Lâm Huyền có thể xông qua tầng thứ tư, mà là tốc độ vượt cửa ải của Lâm Huyền!

Tuy nói một đường Võ Đạo, cấp bậc rõ ràng, cho dù là cảnh giới Tụ Khí tầng một cũng có thể coi cảnh giới Luyện Thể như con kiến, nhưng một chiêu một thức thi triển ra cần có thời gian, bản thân mới cân nhắc một chút, Lâm Huyền đã xông qua tầng thứ năm rồi?

“Cuối cùng trong tháp đã xảy ra cái gì?”

Trong Khôi Lỗi tháp, sau khi Lâm Huyền đi theo khôi lỗi do bản thân cải tạo, buồn chán đến thở ra một hơi.

Từ khi khôi lỗi do hắn cải tạo bắt đầu ra tay, bỗng nhiên cảnh giới trong Khôi Lỗi tháp đã tăng cao đến Luyện Thể tầng chín, nhưng đối mặt với một khôi lỗi có tu vi Tụ Khí tầng một vẫn không chịu nổi một đòn như trước.

Khôi lỗi không có hơi thở, không cần hít thở, nguyên thạch ở trung tâm không vỡ, nguyên khí sẽ không đứt, khôi lỗi do Lâm Huyền cải tạo vượt qua tầng thứ tư với thế đạp gãy củi mục.

Có khôi lỗi mở đường, Lâm Huyền đạp bậc thềm đi lên, như dạo chơi trong sân vắng.

Tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, tầng thứ chín, tầng thứ mười!

“Đông!”

Chuông lớn trên đỉnh tháo vang lên, âm thanh quanh quẩn bên trong Càn Long Tông, kéo dài không thôi.

Tiếng chuông vang vọng, Khôi Lỗi tháp đã bị phá!

Lâm Huyền vượt qua cửa ải rồi!

“Kỷ lục vượt cửa ải của Khôi Lỗi tháp lúc trước kéo dài bao lâu?”

“Ta nhớ không lầm mà nói, là... bảy nén hương!”

“Tiểu tử này dùng bao lâu?”

“Một nén nhang!”

Lời này vừa dứt, dưới tháp không còn có chút tiếng vang nào.

Lâm Huyền vẫn chưa biết bản thân đã sáng tạo một kỷ lục ra sao, có lẽ mãi đến khi Khôi Lỗi tháp này bị hủy diệt, cũng sẽ không có đệ tử ngoại môn nào có thể phá vỡ kỷ lục này.

Một lát sau, cửa lớn của Khôi Lỗi tháp chậm rãi mở ra, bóng dáng của Lâm Huyền lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lâm Huyền vừa mới bước ra hai bước, một bóng dáng đã đi tới trước mặt hắn giống như tia chớp.

Lâm Huyền bị dọa sợ, tưởng rằng có người đánh lén, giơ tay đánh một quyền ra.

Nắm tay của hắn bị người đó thoải mái bắt lấy.

“Này? Luyện Thể tầng ba sao?”

Lúc này, Lâm Huyền mới phát hiện, người đứng trước mặt là Lộ trưởng lão.

Trong lòng Lâm Huyền nhảy dựng lên, lòng nghĩ không tốt, lúc trước hắn dùng Thần Đạo Công Pháp để che giấu thực lực, chỉ bày ra tu vi Luyện Thể tầng một, bây giờ vừa ra tay, cũng không giấu diếm được nữa.

Nô bộc quét dọn của Tàng Kinh Các, bỗng nhiên cảnh giới tăng vọt đến tầng ba, nếu Lộ trưởng lão nổi lòng nghi ngờ phái người đi điều tra, lại nghĩ đến sự mất tích của Hồ Tông và Trương Phong, e rằng hắn sẽ không chịu nổi.

Nhưng mà lúc này, tâm tư của Lộ trưởng lão đều ở trên người Lâm Huyền.

“Tu vi của hắn không thể giấu diếm được ta, tuy rằng sức mạnh lớn hơn, cảnh giới lại chỉ có Luyện Thể tầng ba, chỉ phù hợp chiến đấu với hai tầng đầu của Khôi Lỗi tháp.”

“Vốn tưởng rằng gặp được thiên tài hiếm có, không ngờ lại chỉ dùng thủ đoạn khác!”

“Dùng bảo vật vượt cửa ải, tính là gian lận!”

Lộ trưởng lão mở miệng chất vấn: “Ngươi vượt qua tầng thứ ba đến tầng thứ chín của Khôi Lỗi tháp ra sao, nói ra sự thật đi!”

“Khôi lỗi đó.”

Lâm Huyền vừa dứt lời, lại có một bóng dáng từ trong cửa sắt đi ra.

Lộ trưởng lão trợn tròn mắt, kẻ đi tới là khôi lỗi do bản thân chế tạo.

“Ta đã đặt ra mệnh lệnh không thể ra khỏi tháo, sao lại có khôi lỗi chạy ra chứ?”

Ý niệm của hắn vừa động, muốn ra lệnh cho khôi lỗi quay về tháp, lại kinh hãi phát hiện, khôi lỗi không hề phản ứng, lại đi nhanh về phía trước như cũ rồi dừng lại ở trước mặt hai người.

“Sao khôi lỗi của ta không thể khống chế... Tụ Khí tầng một?” Lộ trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng là khôi lỗi này có hiện tượng nguyên khí tràn ra ngoài, đây là biểu hiện của Tụ Khí cảnh!

“Ngươi... ngươi... làm cái gì?”

“Ta đã cải tạo nó một chút.”

Lâm Huyền ăn ngay nói thật, Lộ trưởng lão cũng bày ra dáng vẻ không thể tin nổi.

Hắn là khôi lỗi sư lợi hại nhất của Càn Long Tông, khôi lỗi trong tháp là kiệt tác cao nhất của hắn, bản thân hắn cũng không thể tiếp tục cải tạo nữa.

Thiếu niên trước mắt, chẳng những cải tạo khôi lỗi thành của mình, còn thuận tiện giúp khôi lỗi tăng sức mạnh lên sao?

Lộ trưởng lão cảm thấy đầu óc mình có chút khó hiểu, một tay hắn bắt lấy Lâm Huyền, một tay bắt lấy khôi lỗi.

“Đi theo ta!”

Hai người nhanh chóng biến mất, để lại đám đệ tử vây xem vẫn chưa lấy lại tinh thần như trước.

Lộ trưởng lão lôi kéo Lâm Huyền đến mật thất mà mình cải tạo khôi lỗi, hắn đánh giá cẩn thận khôi lỗi do Lâm Huyền cải tạo, nhìn từ bên ngoài, cũng không hề phát hiện dấu vết cải tạo.

“Chẳng lẽ là... trái tim khôi lỗi?”

Lộ trưởng lão hơi run rẩy, thứ khó cải tạo nhất trong khôi lỗi đúng là trái tim khôi lỗi!

Hắn dùng sức nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu ra tay tháo gỡ khôi lỗi.

Khôi lỗi muốn chống cự theo bản năng, nhưng ở trước mặt Lộ trưởng lão với cảnh giới Tụ Khí tầng chín, chỉ vùng vẫy một chút đã bị bẻ đầu xuống.

Lâm Huyền ở bên cạnh rất đau lòng, tiểu đệ tốt như vậy đã không còn nữa.

Lộ trưởng lão thuần thục mở khôi lỗi ra, lấy trái tim của khôi lỗi ra, lúc hắn nhìn thấy văn tự được khắc trên trái tim của khôi lỗi, cả người đều phát điên.

“Sao lại có thể... Hóa ra còn có thể như vậy!”

Hắn run rẩy bắt tay vào làm, cầm lấy một cây kim tạo ra từ huyền kim, lại lấy ra một trái tim của khôi lỗi, bắt đầu khắc lại.

Văn tự trước mặt hắn và văn tự do Lâm Huyền khắc giống nhau như đúc.

“Xong rồi!”

Lộ trưởng lão hít sâu hai hơi, đặt một viên nguyên thạch vào trong trái tim mới của khôi lỗi.

Nguyên thạch phóng ra nguyên khí, văn tự trên trái tim của khôi lỗi dần dần lóe ra ánh vàng từ trong tới ngoài.

Đợi đến khi tất cả văn tự đều tỏa ra ánh vàng, trái tim của khôi lỗi có thể hoạt động.

Đáng tiếc là chỉ có một nửa văn tự tỏa ra ánh vàng, một nửa văn tự khác không có phát sinh thay đổi gì, vẫn ảm đạm không ánh sáng.

“Sao lại... rõ ràng ta đã khắc văn tự giống nhau.”

Lộ trưởng lão phát điên, trái tim của khôi lỗi do mình làm không hề có chút khác biệt gì với thứ Lâm Huyền làm ra, sao lại không thể hoạt động được?

Lâm Huyền ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi, không nhịn được mở miệng.

“Nếu không... ta dạy ngươi?”