Chương 2: ô danh hệ thống

- Thảo zombie hôm nay sao mà khó đánh thế, chết cả chục lần bố mầy không tin hôm nay không qua được, a a á vụ gì vậy chời đầu bố mầy a a

Đang chơi game hắn đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu…

-Ting ting. Chúc mừng ký chủ dung hợp thành công hệ thống. Hệ thống mang tên vô danh xét thấy ký chủ Xuân quang vời vợi, không nên phí hoài tuổi xuân.

-Ting ting. Mở ra thanh toán tính năng, mở ra không gian tính năng, mở ra kinh nghiệm tính năng, mở ra nhiệm vụ tính năng.

Nghe âm thanh kỳ lạ trong đầu phát ra, hắn hoang mang vô cùng, phãi chẳng truyền thuyết nhắc tới, chơi game đến phát điên hay sao ?

-ting ting Phát động nhiệm vụ chính tuyến : Con sai rồi ! Miêu tả nhiệm vụ, xét thấy gia cảnh ký chủ, bố của ký chủ đang lâm trọng bệnh, nhanh về làm con ngoan. Nhiệm vụ gia hạng 2 tháng. Thưởng : Mở ra gamer tính năng. Sơ cấp vũ khí : Mộc kiếm Hồ Toya. Sơ cấp chiến đấu kỹ năng.

-Chắc mình phát điên rồi, chơi game nguyên ngày nay mà.

Khi giọng nói vẫn còn trong ý thức cơn đau đầu vừa qua, hắn âm thầm nghĩ chắc phãi ngủ một lát bình tâm trở lại. Chợt điện thoại của hắn rung lên, là mẹ hắn gọi.

-Nhân con hã, ba con dạo này bệnh rồi về nhà thăm ba con đi, nhớ ăn nói cho đàn hoàn.

-Mẹ, ba bệnh gì vậy nặng không .

Nhân là tên cún con ở nhà của hắn ,hắn đột nhiên hoảng hốt, kèm theo giọng nói lạ lúc ấy, cùng lời của mẹ chẳng lẽ là sự thật.

]

-Nói chung con về nhà đi rồi mẹ nói cho con nghe.

-Dạ mẹ

Giọng mẹ hắn rưng rưng, làm cho hắn càn lo thêm. Dọn đồ đạt hắn chạy xe xuyên suốt 8 tiếng đồng hồ.

Chiếc Suzuki Smash này là mầy tháng trước hắn đậu bằng lái được bố của hắng cho để đi làm công. Xe củ nhưng chạy vẫn được chiếc xe này là chiếc xe đầu tiên của gia đình hắn, nên hắn rất quý trọng bạn bè, gái gú cũng không dám chở sợ mòn yên, hắng không phãi ế, tại vì không thích thế thôi.

Hành trình dài đăng đẳng vừa trên xe hắn có một cảm giác lo sợ, cảm giác đang tuột mất cái gì đó. Với hắn, bố của hắn là một người khó tính, khó khăn, chỉ có hắn là bị ăn đòn dài dài với quyền cước của bố hắn. Ngược lại đối với người khác xa lạ hay thân quen điều luôn hoà nhã, tinh tế, người người điều tôn trọng ông. Hắn từng nghĩ có phãi mình là con ruột của ông không sao cứ mỗi lần làm gì điều bị phản đối, tạo cho hắn một cảm giác chai lỳ cảm xúc chẳng còn ý chí cầu tiến nào, vì mọi ước mơ điều bị ông dập tắt ngay những phúc đầu. Nhưng kể xấu cũng có những cái tốt khó tìm ở được người cha khó tính. Vì ông họ hang ai cũng cưng chiều hắn, vì ông nên khi đi học hay đi chơi ai nhìn thấy hắn cũng kiên nễ 3 phần. Nhưng sau lưng ai cũng nói “ sao dạng hổ phụ lại sinh ra một con chó con thế này.” Đành chịu, hắn không phãi không phấn đấu, hắn chỉ không muốn tranh với đời, ăn chơi thua xa lơ xa lắc, học hành không giỏi giang, nói năng lại bộc trực không sợ mất lòng. Nên hắn có một đám bạn thân toàn là nữ, toàn bộ điều là người hắn thầm thích thầm thương, trộm cả nhớ. Nhưng dứng ngoài xa nhìn nụ cười cũng đủ làm trái tim hắn đập liên hồi, hắn không muốn tranh đoạt, hay chiếm hửu, hắn yêu hoa hắn muốn ngắm hoa vậy thôi. Hừ thở dài một hơi, thầy u đang bệnh, gái gú cái gì .

Về đến nhà, Nhà hắn ở một vùng quê xa lơ xa lắc, phãi qua ba lần phà đò mới đến nơi, thân ảnh yếu ớt của ba hắn xuất hiện mang nét buồn, nhưng gương mặt lại cười lên.

-Về rồi đó hả, ăn gì chưa, ăn mỳ xào bò không tao làm cho một dĩa.

-Ting ting

-Hà Văn Vĩnh

-Tuổi tác : 58

-Lv :10 (luyện thể sơ nhập)

-Nghê nghiệp : Thường nhân

-Trạng thái : Trọng thương cao độ, Ung thư di căn ác tính. Thời gian sống 27 ngày. 12h 42’ 30s

-Quan hệ với ký chủ : Yêu thương

Trước mặt hắn ghi lên vài dòng chữ mặt dù có một số không hiểu nhưng hắn nhận ra một điều hôm nay có 2 điều, 1 vui 1 buồn, vui vui đến tột độ, buồn cũng buồn đến tột độ.

1 Hắn phát hiện mình vô tình đạt được truyền thuyết chân heo tiểu thuyết hệ thống, 2 là cảm giác lo sợ nhất đã đến rồi. Nên cười to hay nên khóc lớn, 18 tuổi đầu chưa làm được gì cho bố vui thế mà hiện tại mạng sống của ông đang trôi qua từng giây. Có cách nào cứu vãn. Phãi rồi hệ thống.