Hắn cố nở một nụ cười thật thân thiện, vừa cười vừa tiến lại phía Huyên Huyên. Có vẻ cô nàng này đang là vận may của hắn, bốc sao cho không phải thi đấu nữa thì tuyệt hảo. Nhìn khuôn mặt đáng yêu kia, hắn cũng không kìm lòng được muốn thử chọc vào tổ kiến lửa xem sao.
-Nhưng Huyên Huyên không muốn làm chó ahhh. Tốt nhất là để ta tự bốc vậy, cảm ơn đại ca.
Huyên Huyên quay đầu lại nhí nhảnh nói. Đôi môi nàng chu lên trông thật đáng yêu, nếu Lôi Vũ ở đây thấy cảnh này chắc sẽ thổ huyết bất tỉnh nhân sự vì tức, "cùng là người với người ahh, sao đối xử với nhau lại cách biệt quá vậy?" Dù gì thì Lôi Vũ hắn là thiếu gia Lôi gia, tên lại cùng một chữ Vũ vậy mà mặt mũi không đáng một đồng vậy sao???
Thiên Vũ ngẩn người, cứ tưởng là bị cự tuyệt thẳng thừng, nhìn biểu hiện nàng ta lúc nãy thì hẳn phải là một ‘sư tử Hà Đông’ chính hiệu chứ? Sao giờ đổi nết nhanh như vậy. Gãi Gãi đầu khó hiểu nhìn lên rồi đột nhiên mắt hắn trợn tròn.
“Choangggggggg…”
Huyên Huyên đi tới cái hũ, cầm búa vung ngang. Chiếc hũ vỡ tan, các phong bao bay loạn xạ trên không. Như là đã có kế hoạch với nhau từ trước, các thiếu niên xung quanh đồng loạt tung người lên bắt phong bao, không ai nhường ai, thậm chí còn ngầm giao thủ với nhau. Nhìn thấy cảnh này, các gia chủ lại mỉm cười chứ không ngăn cản, chủ trì thấy vậy cũng bình tĩnh và im lặng đợi các thiếu niên phía dưới…
Thiên Vũ hắn vuốt mặt cười sầu não rồi chậm rãi đi lên nhặt một chiếc phong bao nát rơi dưới đất kia, hẳn là đã bị đạp lên không biết bao nhiêu lần. Có tổng cộng mươi một chiếc phong bao, với quy tắc cũ, tờ giấy ở trong sẽ ghi từ số một tới số mười một. Thiên Vũ mở phong bao của mình ra, số hai, trận thứ hai.
Nhìn lại đối thủ hắn liền âm thầm cảm thấy may mắn, số mười là tiểu thư Cách Lâm Tuyền mười một tuổi. Vũ khí nàng ta là một dải lụa xanh, cảnh giới mới đạt tới Trúc Cơ sơ kì, cũng không quá nổi trội, thấy vậy hắn cũng lười quan tâm luôn. Ngay lúc đó chủ trì lại cất giọng:
-Trận đầu, Lý Huyên Huyên thắng…
Một thân ảnh một tay ôm bụng, một tay đang tự bịt miệng, hai bả vai không ngừng rung lên dữ dội. Hắn... hắn đang cố gắng nhịn cười. Nhưng dường như mọi cố gắng của hắn đều bất lực vậy.
-Hahaha. Cười bò mất thôi, lại là nhóc đó đánh trận đầu, ha ha ha….
Quảng trường xôn xao đột nhiên yên lặng, tiếng cười vô duyên này của Thiên Vũ tự dưng nổi bật hẳn lên. Trong khi đó, Thiên Vũ vẫn đứng đó ôm bụng cười ngặt ngẽo mà không hề để ý có một cặp mắt tinh ranh từ phía lôi đài chiếu thẳng xuống như kính chiếu yêu.
Nhận ra bất thường, hắn ngẩng đầu và bắt gặp Huyên Huyên đang đi xuống từ Lôi đài mỉm cười "thân thiện" với mình. Lông tơ hắn dựng lên, hai tay nổi hết cả da gà, đáng sợ quá, cười "thân thiện" sao lại có hai đoàn hỏa diễm bập bùng trong mắt thế kia…?
Chủ trì cũng đột ngột thông báo.
-Trận thứ hai, Cao Thiên Vũ đấu Cách Lâm Tuyền.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Thiên Vũ liền cúi mặt chạy vội lên Lôi đài bỏ lại một tiểu cô nương phía sau đang chuẩn bị bốc hỏa.
Đây là trận đấu chính thức đầu tiên của Thiên Vũ ở thế giới này, tâm trạnh lúc này cũng có điểm hơi hồi hộp. Nhưng nghĩ lại thì cách biệt về sức mạnh khá lớn sự hồi hộp lo lắng kia rất nhanh liền tiêu biến. Ít nhất là Cách tiểu thư cũng chả gây được tổn thương gì cho hắn.
Bước lên đài với thái độ ung dung, Thiên Vũ đang bày ra bộ dáng của một ông cụ non đạo mạo đáng khinh, đôi mắt có thần quét qua toàn bộ người xem phía dưới một lượt rồi chắp tay với Cách Lâm Tuyền.
-Xin Cách tiểu thư hạ thủ lưu tình.
-Hạnh ngộ! - Cách tiểu thư cũng đáp trả.
Dải lụa trắng trên cổ kia của nàng ta vô cùng mềm mại và bắt mắt, đó chính là pháp bảo bản mạng của nàng. Trận đấu bắt đầu, dải lụa đó liền bay lên không trung, chia ra hai đầu tả hữu tấn công Thiên Vũ một cách dồn dập . Thiên Vũ cũng không dám cứng đối cứng. né tránh và lấy tay gạt ra liên tục, Cách Lâm Tuyền vẫn đang dạo đầu thăm dò sức mạnh của Thiên Vũ, nội tâm nàng liền ngạc nhiên.
-Theo như thông tin thì hắn vừa mới tu luyện theo hướng luyện thần, tại sao sức mạnh nhục thể của hắn lại mạnh mẽ như vậy, tay không đón trọn công kích của ‘Tiểu Hải’ mà không xây xước gì?
Nghĩ vậy nàng liền tăng lực đạo, công kích từ xa mạnh mẽ dồn dập hơn rồi bất ngờ hai đầu dải lụa vòng ra sau quấn chặt lấy cổ Thiên Vũ.
May thay, Thiên Vũ dường như đã lường trước việc này, tay trái để song song với cổ làm dải lụa đó không thể ép nghẹt thở hắn được.
Tay phải hắn lập tức vung lên bắt pháp quyết, hàng ngàn đốm lửa nhỏ trải rộng khắp khu vực hắn đứng, rồi tiếp theo từng hạt mưa nhỏ li ti từ trên trời rơi xuống phạm vi này, nước bốc hơi tỏa ra một làn sương mù dày đặc che khuất tầm mắt tất cả mọi người. Trong làn sương mù nổi lên dị dạng, một đám mây rông nho nhỏ từ từ nhô lên cao khoảng 4m rồi dừng lại.
Cách Tiểu thư liền thu ngay dải lụa của mình trở lại, nàng cảnh giác đứng phía xa ngóng xem đối thủ của mình đang làm trò gì.
Đám mây nhô lên kia tuy nhỏ, nhưng lôi điện "roèn roẹt" vờn quanh đám mây đó thì đúng là không thể coi thường chút nào. Nó từ từ bành trướng, lôi điện tích lũy cũng nhiều và nhanh hơn, đám mây lớn đến phạm vi cả lôi đài thì lôi điện ẩn hiện trên đó cũng đã to bằng cổ tay rồi…
Nói thì lâu nhưng sự việc chỉ sảy ra trong vòng 5s đồng hồ, mặt Cách Lâm Tuyền biến sắc. Các vị gia chủ đồng loạt đứng lên, thần bí nhân ngồi trong góc bất động từ đầu cũng ngẩng đầu lên, sâu xa trong tấm áo choàng lóe lên một tia sáng xanh rồi vụt tắt.
-Sao có thể như vậy, dường như hắn có thể sai khiến thiên địa…?
Đùng, đùng, đùng…rè rè rè… các tia sét vờn nhau trong đám mây kia làm cho người ta cảm giác ớn lạnh. Cứ như chỉ chờ trực đề đánh xuống, mà chủ nhân của nó thì vẫn bất động trong đám sương mù.
Bỗng một cánh tay từ trong sương mù dần dần hiện ra, ngón tay chỉ thẳng vào phía bên phải Cách tiểu thư.
ĐOÀNG……. Tia sét kia bất ngờ đánh xuống làm nổ tung một góc của lôi đài. Mọi người còn đang trợn mắt, Cách Lâm Tuyền thì tuyệt vọng, đôi môi quyến rũ run rẩy kia dường như muốn nói điều gì. Rất lâu sau, nàng mới có thể cố gắng nặn ra ba chữ: “Ta nhận thua”. Rồi cúi đầu đi xuống lôi đài.
Không ai có thể nghĩ trận đấu lại diễn ra theo chiều hướng như vậy. Một tên người ở, mới tu luyện có vài tháng mà thôi, không ngờ sức mạnh hắn thể hiện lại kinh khủng và quỷ dị đến như vậy. Điều ngạc nhiên nhất chính là cách mà hắn ra chiêu. Đám mây kia là một chiêu thức mới lạ có uy lực không thể coi thường, cảnh giới Ma Đạo Sĩ sơ kì có thể làm được như vậy là quá giỏi.
Thiên Vũ xuống đài, trọng tài ngơ ngác còn quên cả thông báo kết quả, mà cũng không cần thiết nữa rồi. Bóng hình của hắn bỗng trở nên cao lớn, tám người phía dưới nhìn hắn với đủ mọi thể loại ánh mắt. Có sợ sệt, có hiếu kì, có ghen ghét… hắn bước đi ngang qua, phong thái cứ như một thế ngoại cao nhân không để bất cứ cái gì vào mắt vậy… (diễn trò lỗ quá rồi)