Bụp… Chưởng lực đã tới, người nàng bay xa về phía sau. Nhưng Huyên Huyên lại không hề thấy đau, lại thấy một thân thể to lớn đè lên người của mình. Ngạc nhiên mở mắt ra thì thấy đó chính là Thiên Vũ, hắn lấy lưng che cho nàng, hay tay vẫn ôm hờ lấy thân thể nàng, vì chưởng lực quá mạnh nên cả hai cùng bị bay đi.
Phụt… Thiên Vũ phun một ngụm máu ra dính đầy lên người của nàng, sắc mặt hắn tái nhợt cực kì khó coi. Huyên Huyên tức giận, đôi mắt bốc hỏa, Lấy chiến phủ ra từ nhẫn trữ vật nặng nề nhìn về Hàn Tư.
-Ngươi cút. Hắn có việc gì thì ta sẽ không để yên cho ngươi.
Nàng biết mình không địch lại Hàn Tư nên cũng không làm việc vô ích. Hiện tại mọi sự chú ý của nàng đều đặt trên người của Thiên Vũ.
Hàn Tư cũng không quá mạnh tay, hắn chỉ muốn giáo huấn con kiến hôi kia mà thôi, làm cho hắn nằm nhà tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng là ổn thỏa. Thật không ngờ Huyên Huyên lại đi chắn cho tên này, hắn hiện tại đang vô cùng bối rối không biết làm sao nói gì cho phải.
Bỗng nhiên từ góc khuất phía sau xuất hiện một thân ảnh, người này không phải Tử Du thì còn ai vào đây nữa. Nàng vẫn bám theo Thiên Vũ ở một khoảng cách nhất định. Vừa rồi là do Hàn Tư không hề có sát ý trong chưởng lực nên nàng ta mới chậm trễ giúp đỡ Thiên Vũ và Huyên Huyên.
Tử Du lạnh lùng đi qua Hàn Tư, tiến tới vị trí Thiên Vũ và Huyên Huyên. Hai người tuy biết nhau nhưng lại không hề chào hỏi gì, chỉ liếc mắt nhìn đối phương một chút rồi thôi.
-Huyên Huyên, muội không sao chứ? Cho hắn ăn đan dược này.
Tử Du chậm rãi xem xét lại cơ thể của Thiên Vũ. Thấy không có thương thế gì quá lớn nàng liền đứng dậy nhìn Hàn Tư rồi nói:
-Ngươi chưa nghe thấy Huyên Huyên nói gì sao? Cút cho ta!
-Sao ta phải đi, Huyên Huyên là hôn thê đã được hứa gả cho ta. Thằng nhãi kia có ý tán tỉnh bị ta đánh có gì sai? Tử Du tiểu thư, ngươi tuy bá đạo nhưng cũng không tới mức xen vào chuyện vợ chồng chúng ta đó chứ. Ha ha.
Tử Du lạnh lùng nhìn Hàn Tư không thèm đáp trả. Thiên Vũ đang mơ màng bỗng thổ huyết một lần nữa rồi tỉnh hẳn. Hắn cố gượng dậy, nói với Huyên Huyên đang ân cần chăm sóc hắn:
-Huyên Huyên, ta không đỡ được thì có thể tránh nha. Ngươi đứng ra cản trở đường đi của ta sao ta có thể tránh được đây…
Nghe giọng Thiên Vũ bi thương giả tạo như vậy. Huyên Huyên gương mặt đang lo lắng bỗng nhiên ửng đỏ rồi bật cười khanh khách. Tên ngốc này đến hiện tại còn có thể chọc cười nàng được. Khóe miệng Tử Du cũng run run, chỉ cần nàng kiềm chế không tốt cũng sẽ bật cười ra mất thôi.
Thấy một màn này, gương mặt Hàn Tư trắng bệch. Hắn còn chưa từng được Huyên Huyên đối tốt như vậy, đây lại thấy nàng với nam nhân khác trêu chọc nhau giữa ban ngày ban mặt. Sát khí nổi ra bao trùm cả khu vực.
Tử Du cũng chậm rãi phóng thích uy áp chống trả. Nàng rút đoản đao dắt ngang lưng của mình ra, cơ thể tiến nhập vào thế phòng thủ mở miệng đe dọa:
-Ngươi chắc chắn là tại nơi này chứ. Xem xem Hàn lão sư có gánh vác nổi cho ngươi lần này không!
Hàn Tư nghe vậy liền biến sắc, nhìn chằm chằm Thiên Vũ một hồi, rồi hắn phủi tay quay lưng đi thẳng.
Tử Du cúi xuống hỏi thăm.
-Sư đệ, ngươi sao rồi.
-Đa tạ Tử Du tỉ quan tâm, dùng xong đan dược ta cũng đã khá hơn rất nhiều, tĩnh dưỡng một tuần là khỏi hẳn.
Nói xong hắn liên chống tay đứng dậy, tuy sắc mặt trắng nhợt nhưng bước đi cũng khá vững vàng không có dấu hiệu của việc nội thương nghiêm trọng.
Hai người Huyên Huyên, Tử Du thấy vậy cũng yên tâm. Cùng hắn trở về xóm nhỏ. Trên đường đi Huyên huyên liên tục liếc nhìn tên tiểu hỗn đản Thiên Vũ kia. Càng nhìn nàng lại càng thấy hắn thuận mắt hơn. Tuy chỉ mới có tám tuổi, có lẽ còn chưa hiểu tình yêu là gì, nhưng cảm giác đặc biệt về một người thì hẳn là phải có đi. Hơn.. hơn nữa, hắn lúc nãy còn ôm nàng.
Tử Du đi đằng sau thấy cảnh này liền nhếch mép cười mỉm. Bỗng nhiên nàng ta nghĩ tới cảnh tượng đêm ngày hôm qua. Nụ cười vụt tắt, hai má nổi lên một tầng mây hồng vô cùng đáng yêu. Nàng ta xấu hổ quay mặt đi không dám nhìn Thiên Vũ nữa.
Ba người cứ thế trở về không ai nói với ai câu nào. Không khí vô cùng quỷ dị lạ thường.
Tĩnh dưỡng được một ngày thì đại sư huynh Trần Khải tới, hắn mang tới một pháp bảo có hình dáng giống hệt với bức phác họa của Thiên Vũ. Đôi đoản kiếm tỏa ra hàn quang lạnh người, được nối bởi một sợi dây to như ngón tay út vậy.
Sợi dây đó tuy rất dẻo dai nhưng lại vô cùng chắc chắn. Được luyện chế từ gân của Xích Long. Còn đôi đoản kiếm thì được rèn từ Huyền Ngân Thiết, vô cùng sắc bén và cứng cáp.
Có thể nói tài liệu luyện chế pháp bảo này đều là tuyệt hảo. Tay nghề luyện khí của đại sư huynh cũng vô cùng thượng thừa. Pháp bảo này tuy chỉ là pháp bảo tấn công nhị phẩm đỉnh phong, nhưng hoàn toàn có thể so sánh với pháp bảo tam phẩm sơ kì, thậm chí về độ sắc bén thì còn nhỉnh hơn.
-Sư đệ, ngươi đặt tên cho nó đi. Còn có gì muốn chỉnh sửa thì có thể báo với ta.
-Đa tạ sư huynh, ta vô cùng hài lòng. Đợi dung hợp thành pháp bảo bản mệnh ta sẽ đặt tên một thể. Sư huynh, khi nào thì chúng ta gặp lão sư?
-Đợi thương thế của ngươi lành lặn rồi đi. Không cần vội vã.
-Vâng thưa sư huynh.
Trần Khải vừa đi thì Huyên Huyên đã lại tới. Nàng ta sau sự việc hôm trước thì đổi tính đổi nết hoàn toàn, ân cần chăm sóc Thiên Vũ. Tần suất xuất hiện tại nhà của Thiên Vũ cao hơn bao giờ hết.
-Thiên Vũ ngươi ăn gì ta nấu cho.
-Ngươi biết nấu sao?
-Ta… ta không nấu được thì ta học. Cùng lắm thì nhờ tỷ tỷ ta nấu. Hừ. Đừng coi thường bản cô nương nhá.
Hiện tại Nàng ta đã không còn bắt Thiên Vũ gọi tỷ tỷ nữa rồi. Tuy vẫn muốn bao bọc che chở cho vị tiểu đệ đệ này nhưng cảm giác bao bọc che chở đó tính chất đã không còn giống như lúc ban đầu nữa…
Thiên Vũ cũng cực kì thích tiểu yêu tinh Huyên Huyên này. Ở cạnh nàng ta dường như luôn cảm thấy sức sống tràn đầy vậy. Cười nói không ngớt cực kì vui vẻ. Đã thế nàng ta lại vô cùng đáng yêu nữa. Tiếc là tuổi còn quá nhỏ… Aizz!
Về phần Tử Du. Ngày hôm qua thấy Thiên Vũ không có gì bất thường thì nàng ta đã rời đi về báo cáo cho lão sư. Trước khi đi cũng nhân cơ hội này truyền cho Thiên Vũ bộ thân pháp ‘quỷ ảnh’ giúp hắn thêm thực lực bảo mệnh.
Thiên Vũ tĩnh dưỡng và tu luyện ở nhà. Chuyện của Hàn Tư là một bài học xương máu đầu đời của hắn. Sĩ gái làm cái gì không biết, không có thực lực còn đòi ngạnh kháng Hàn Tư để rồi nhận một chưởng oan ức kia. Hắn cũng âm thầm thề sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho Hàn Tư.
Nghĩ tới trả thù hắn lại nhớ tới lời dạy của Tử Mạnh lão sư. ‘Tu luyện là để giết người’, vậy nếu không giết người thì tốt nhất không nên động thủ vô ích, tránh bại lộ thực lực. Càng nghĩ hắn càng thấy có lí, âm thầm quyết định đổi cách thức trả thù, hắn quyết định sẽ cướp bằng được hôn thê của Hàn Tư – Lý Huyên Huyên. (cách này ta thích a)
Vậy sao lão sư lại chê trách ta như vậy, người có vẻ rất hài lòng về ta cơ mà? Dụng ý thực sự của người là gì? Chả nhẽ ta phải vác mặt mo này lên hỏi, không giải đáp được thì hắn sẽ luôn có một vách ngăn vô hình đối với vị lão sư mà hắn nể trọng này. Nghĩ là làm, Thiên Vũ rời nhà cầm theo Pháp bảo Trần Khải luyện chế cho, đi lên núi.