Bây giờ Thiên Vũ mới có dịp nhìn kĩ lại khuôn mặt ấy, da hắn ngăm ngăm đen, trán rộng và cao, nhin dáng dấp khoảng 10-12 tuổi, tóc búi sau lưng thả tới ngang lưng, có vẻ là nuôi tóc từ bé đây. Thiên Vũ trộm cười vì khái niệm đàn ông con trai nuôi tóc quả là có chút mới mẻ và hơi biến thái với người hiện đại như hắn.
Thanh niên kia tiến lại gần, quả cầu băng lơ lửng trên tay đột nhiên xoay tròn đều đều, tuy không lớn nhưng hàn khí bốc lên từ quả cầu nhìn lại vô cùng rợn người. Thiên Vũ bắt đầu sờ sợ.
-Chả nhẽ vừa mới khở tử hồi sinh lại phải chết yểu? Chả nhẽ đây là trường hợp huynh đệ tương tàn tranh tài sản như trong phim???
-Tiểu Vũ ngoan, đừng khóc nữa, nhìn ca ca chơi băng này.
Thanh niên cất giọng vừa cười nói. Đánh tan ngay cái suy nghĩ phim truyền hình dài tập của Thiên Vũ nhà ta. Thiên Vũ cũng thở dài nhẹ nhõm và cố cười lại, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng thành ra với cái má nung núc thịt kia lại trở nên giống mếu hơn. Thanh niên kia hoảng hốt vội bắt pháp quyết làm quả băng lơ lửng xoay nhanh hơn với hi vọng thằng cu khó tính này ngừng khóc...
-Thiếu chủ, sao ngài lại tới chỗ này? Nô tì vừa thấy phu nhân tìm ngài đấy ạ!
Không biết từ đâu ‘mẹ’ Thiên Vũ bước vào và cất giọng làm đình chỉ hành động dở hơi của cả hai thằng dở hơi.
Thiên Vũ há ngoác mồm, mẹ mình chỉ là ‘nô tì’, thâm tâm hắn mắng thầm bản thân mình đa tình ngu ngốc, còn ảo tưởng mình là thiếu gia sẽ bị hành thích chia tài sản. Đúng là ngu quá mà, hóa ra tất cả là ‘hao mỡ’ cả mà thôi. Nhờ câu nói kia, Thiên Vũ cũng mường tượng ra thân thế của mình và ‘mẹ’.
"Chắc chắn lại rơi vào mô tuýp quen thuộc con riêng nữ tì với gia chủ đây mà" Thiên Vũ chán nản suy nghĩ. "Người ta xuyên không làm thiếu gia này, đại gia nọ. Dù có phá gia chi tử, thì cũng sống sung sướng một hồi ahh".
"Nhưng sao thằng mặt đen kia là Thiếu chủ mà lại đi dỗ khi mình khóc? Chả nhẽ vì Thần Thái bổn đại gia quá là cuốn hút đi?” Nghĩ đến đây, lòng hắn lại cuộn lên một chút hư vinh ít ỏi còn sót lại.
...
-Mà thôi “nghĩ lằm nghĩ nhiếu”, nghĩ lắm lại đau đầu.
Vậy là hắn lại chìm vào giấc ngủ vì cái cơ thể này quá là yếu nhược so với linh hồn của một người tuổi đã bước sang tuổi 23. ‘Mẹ’ lại ôm hắn vào lòng, bà nhẹ nhàng ru một bài ca gì đó lạ lùng nhưng dìu dịu, Thiên Vũ lúc này cảm thấy rõ ràng hơi ấm của tình mẫu tử hơn bao giờ hết, thứ tình cảm xa xỉ mà hắn gần như đã quên mất từ lâu rồi. Trong tích tắc, hắn qyết tâm phải làm nũng hết sức có thể, để có thể cảm thụ lại cái cảm giác diệu kì này thêm chút nữa.
Phải hành động ngay, không thể lãng phí bất kì phút giây nào nữa… Trên bầu sữa nóng kia lại có một bàn tay không tự chủ mò lên...!
-Vũ nhi, vào ăn cơm đi con, đi đâu mà giờ này mới về?
-Vâng mẫu thân. Con vừa đi tập quyền với Bá thúc!
Thời gian thấm thoát trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Ấy vậy mà đã hai năm trôi qua, Thiên Vũ đã lên hai tuổi. Cái tuổi ăn tuổi chơi tại Địa Cầu, vậy mà hắn đã đi luyện thân thể võ nghệ từ lúc biết chạy rồi. Thân ảnh lon ton biết chạy kia đứng tấn chăm chỉ luyện tập quyền làm ai ai nhìn cũng phải phì cười.
Bản tính Thiên Vũ tuy kiên cường nhưng hắn lại chính là một con lười chính hiệu. Nguyên nhân hắn có đức tính chăm chỉ này là bắt đầu từ một năm trước. Lê phu nhân, vợ hai của gia chủ, mụ nổi cơn ghen tuông với mẫu thân Thiên Vũ, chính vậy nên mụ thường xuyên đánh đập, gây khó dễ cho bà. Những đồ dùng cá nhân trong căn phòng nhỏ của hai mẹ con thường xuyên làm đối tượng trút giận của mụ, gia cảnh vốn đã nghèo nay lại còn khó...
Ngày đầu tiên mẫu thân hắn phải chịu sỉ nhục kia, cũng là ngày mà Thiên Vũ biết tên của mẫu thân: “Cao Tiểu Hà”, hắn phải mang họ mẹ, mà không được dùng họ Lâm...
Còn tên mặt đen Lâm Dương Dung thì lại là đại thiên tài của Lâm gia, được coi là gia chủ tương lai. Nhưng Dương Dung hắn lại coi một nô tì như mẹ ruột của mình vậy, Cao Tiểu Hà đã làm vú nuôi chắm sóc cho hắn từ nhỏ, có thể tình cảm này đã phát triển từ khi đó...
Vậy nên một năm trước, khi mà Lâm Dương Dung 12 tuổi, hắn rời gia tộc thi đỗ vào học viện ma pháp Trung Lập. Vô hình chung gốc cây đại thụ này liền biến mất, bỏ lại đằng sau hai mẹ con Thiên Vũ chịu đựng đủ loại phong ba bão táp...
Cho tới bây giờ, một thân ảnh nho nhỏ mỗi sáng dậy từ sớm tinh mơ, chạy một vòng quanh khu nhà của hạ nhân. Rồi cậu bé lại lon ton chạy ra đồng tập đánh bù nhìn cùng người đánh xe của nhà họ Lâm. Hình ảnh này đã trở nên quen thuộc đối với tất cả hạ nhân nơi đây. Ngoài quyền pháp ra hắn còn tập thể lực, tập gân cốt, tuy không có thầy giỏi, nhưng cứ theo mấy động tác khó trong yoga kiếp trước hắn biết mà tập, rồi tập hít thở, tập bật cao, vân vân và mây mây…
Luyện thế này cùng lắm cũng chỉ là một hảo thủ nhà họ Lâm, nhưng Thiên Vũ đã thấy tồn tại cao hơn, hắn thấy quả cầu lửa và băng của Lâm Dương Dung, hắn đã thấy lão cung phục Lâm tộc sử dụng phi kiếm bay với tốc độ mắt thường không nhìn thấy, cách 100m thích sát kẻ địch như giết con kiến hôi. Nên hắn cảm thấy không cam lòng, hắn cũng đã từng tuyệt vọng khi biết mình cố gắng tới mấy thì cũng không thay đổi kết quả gì. Nhưng hắn vẫn miệt mài luyện tập tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Hắn, cầm chắc tinh con gián…!!!
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, Biến cố đầu đời của Cao Thiên Vũ diễn ra vào năm hắn sáu tuổi.
Cả nhà Bá thúc tích cóp được khoản tiền nho nhỏ, chuộc thân ra ngoài buôn bán tửu lâu, vừa khai chương được bốn ngày thì gặp phải đạo tặc, cả nhà bị sát hại.
Nghe đâu nguyên nhân chỉ vì Bá thúc to con lại là hảo thủ, người dân xung quanh nể nang gọi một tiếng Bá Đại Quyền, dẫn tới bọn thổ phỉ xung quanh tới gây họa. Lý do cả nhà bị sát hại nhỏ như con muỗi vậy, thật không đáng mất mạng. Điều đó nói lên một sự thật phũ phàng: "Mạng sống con người bình thường chỉ là con sâu cái kiến không ai quan tâm, không đáng đồng tiên..."
Người dân xung quanh ân hận lắm, quyết báo quan nhưng lại thành tiền mất tật mang, thủ lĩnh bọn thổ phỉ kia lại có quan hệ với quan nha. Thành ra thi thể cả nhà bị trả về quê cũ.
Thiên Vũ biết hung tin hai mắt rướm lệ chạy ngay tới linh đường nhà Bá thúc, cơ thể trẻ con phiền vậy đó, vô cùng dễ bị xúc động... Hắn quỳ ba ngày ba đêm tại linh đường kia để trọn cái hiếu với người thầy đầu tiên trong cuộc đời này...
Việc cả nhà Bá Thúc bị sát hại đã đả kích cực kì lớn tới quan niệm nhân sinh của cuộc đời Cao Thiên Vũ. Hắn nhận ra mình đã suy nghĩ ngây ngô và trẻ con như thế nào, tưởng rằng mình đã nhìn rõ phần nào của cái thế giới này nhưng vẫn chỉ toàn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Dù sao thì đối với người hiện đại như Thiên Vũ, việc coi nhân mạng như cỏ rác hắn vẫn chưa thể nào tiêu hóa một cách nhanh chóng được.
Hà Thị bây giờ tính ra mới có 22 tuổi. Thiên Vũ đã tính toán đưa bà rời khỏi Lâm gia. Nhưng giờ phải thay đổi lại kế hoạch ngay lập tức. Không có sự bảo trợ của Lâm gia, hai mẹ con hắn lang bạt tại cái nơi mà luật pháp quốc gia coi con dân bình thường như con sâu cái kiến này, thật đúng là không khác gì tự sát.
Lòng Thiên Vũ lại nặng thêm, ý thức về sức mạnh lại hiển lộ rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn không cam lòng, không chịu khuất phục, và lại càng điên cuồng cố gắng luyện tập bản thân nhiều hơn nữa…
Vũ nhi, về ăn cơm tối đi con, hôm nay mẫu thân nấu món cháo thịt bằm mà con thích nhất đây này.
-Hôm nay có thịt, hôm nay có thịt là lá la...
Thiên Vũ chạy gấp về nhà rửa tay, hắn đã biết trước hôm nay có thịt, vì hôm nay là ngày hắn tròn 7 tuổi. Năm nào mẫu thân hắn cũng dành dụm từng đồng từng cắc để làm bữa cơm ngon ngày sinh nhật cho hắn.
Ngay tại lúc rửa tay và vào đến cửa, đan điền hắn bỗng nóng rực, lục khiếu mất đi ý thức chỉ còn con mắt vẫn mở trừng trừng nhìn vào nồi thịt băm trên bàn. Hắn cảm nhận có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho hắn toát mồ hôi, cái nhìn đó như muốn xuyên thấu tất cả, muốn tìm tòi xuyên xuốt trên toàn bộ cơ thể hắn, cảm giác như là mình đang không mặc gì đứng trước hàng nghìn người xoi mó vậy. Nhưng ngay sau đó nội tâm hắn lại gào thét điên cuồng, hắn nhận ra, hắn đã nhận ra đôi mắt đó!...