Một thanh đoản đao nhỏ vậy, thế mà liên tục chém nát hai tường gỗ, còn là gỗ đặc thù chế thành tường. Lưỡi đao mang theo dư uy, thoáng cái chém vào trên thân người áo trắng.
Xoẹt…!
Âm thanh như vải vóc bị xé, hai mắt Lộ Thắng phiếm hồng, vằn vện tia máu, một đao chém người áo trắng thành hai đoạn.
Thân đao quay lại, xoẹt một cái lại thuận thế chém mặt sườn bàn gỗ thành hai khối.
Ánh mắt hắn liếc nhìn gian phòng một chút, toàn thân khí tức Hắc Sát công cao tốc vận chuyển, một cỗ hung hoành bạo ngược chi ý ở lồng ngực không ngừng khuấy động, nhưng không phát tiết ra được.
Bành!
Bàn vuông cản đường bị hắn một cước đá văng, đâm vào vách tường tan thành từng mảnh rớt xuống. Nhưng hắn vẫn cảm giác có người đang thăm dò.
“Muốn chết!!” Lộ Thắng cuồng hống một tiếng, Hắc Hổ đao pháp Hổ Sát một đao bổ ra.
“Cút ra đây!!”
Đao quang như sấm rền nện trên vách tường trước người hắn. Hắc Hổ gào thét, một tiếng vang thật lớn.
Ầm ầm!!
Toàn bộ một nửa vách tường bị Lộ Thắng gia trì Hắc Sát công một chiêu đánh nát hóa thành vô số phiến gỗ màu đen bắn tung tóe.
Sau khi phá ra bức tường thứ ba, một nữ nhân váy trắng tóc dài che khuất gương mặt xuất hiện trước mắt hắn.
Thân ảnh Tống Chấn Quốc và Quân Nhi núp ở nơi hẻo lánh, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi nhìn chằm chằm nàng. Lại không nghĩ đúng lúc này bị Lộ Thắng đụng thẳng.
Hai người đầu tiên là ngẩn người, chờ nhận ra Lộ Thắng, lập tức đại hỉ, như nhìn thiên thần hạ phàm lao thẳng đến nữ tử.
Tống Chấn Quốc đang muốn đứng dậy xông qua, lại bỗng nhiên bị Quân Nhi giữ chặt.
“Không thích hợp! Trước chờ đã!” Khóe miệng Quân Nhi chảy máu, không biết làm sao bị thương, nhưng đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm Lộ Thắng, cảm giác rõ ràng trạng thái người này không đúng.
“Sao lại không thích hợp? Kia là Lộ huynh, là Nguyệt Sinh huynh, không nghĩ tới hắn mạnh như vậy, lợi hại như thế, nhất định là tới cứu chúng ta!” Tống Chấn Quốc tinh thần đại chấn, gấp rút giải thích.
“Ngươi nhìn kỹ một chút!” Quân Nhi thấp giọng nhắc nhở.
Tống Chấn Quốc sững sờ, cấp tốc nhìn sang, lúc này mới phát hiện trạng thái Lộ Thắng có chút không đúng.
“Hì hì ha ha…” Thân ảnh nữ tử áo trắng bay ngược, hai bên bay ra lượng lớn từng đoàn từng đoàn hỏa diễm xanh mơn mởn, to như đầu người, nhào thẳng tới Lộ Thắng.
Mấy chục đoàn lục hỏa bao quanh, phong tỏa hết thảy đường lui của hắn.
Lộ Thắng toàn lực vận lên Hắc Sát công, trong lòng hắn hiện giờ rất cả đều là tàn bạo ngược sát chi ý, đoản đao trên tay mang theo kịch liệt rung động, lượng lớn nội khí tập trung tràn vào tay phải, mang theo lưỡi đao vung về phía trước.
Ngao!!
Một tiếng hổ gầm to lớn.
Ánh đao màu bạc thế mà hình thành ngân quang như cự phủ, bay tới chính diện va chạm với lục hỏa.
Phốc phốc phốc phốc…
Liên tiếp truyền ra âm thanh như bọt khí bị đâm thủng, lượng lớn lục hỏa bị đánh cho tan tác, rơi vào chung quanh, liền sau đó thì đốt tới đèn lồng đỏ, hỏa diễm nhanh chóng dọc theo chăn lông lan tràn ra1.
“Cao thủ giang hồ? Nội ngoại kiêm tu? Thật sự có tài.” Nữ tử bắt đầu cười the thé, thân thể nhẹ nhàng lơ lửng, vung tay.
Lập tức vách tường sương phòng bị phá ra lỗ lớn, thoáng cái liên tiếp bay vào viên cầu màu đen. Mấy chục viên cầu thừa dịp Lộ Thắng còn không kịp phản ứng đập tới trên người hắn.
“Hổ Uy!!” Lộ Thắng hai tay cầm đao, thân thể to lớn và đoản đao ngắn nhỏ hình thành tươi sáng tương phản, nhưng thanh đoản đao đang cao tốc rung động, theo hỏa diễm phản quang càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt.
Hô!
Giống như cự hổ cuốn lên gió tanh, Lộ Thắng cả người bổ nhào qua, lực bộc phát trong cự ly ngắn thậm chí vượt qua tốc độ lúc trước hắn truy sát nữ tử váy trắng.
Thân ảnh hắn liên tục né tránh, thế mà hoàn toàn tránh khỏi tất cả các viên cầu màu đen, sau đó giống như sét đánh không kịp bưng tai, một đao hướng cổ nữ tử chém xuống.
Phốc!
Đầu người bay lên, Lộ Thắng trở tay lại là một đao chặt về.
Phốc phốc.
Nữ tử váy trắng phát ra một tiếng thét chói tai.Cả người bị chẻ thành hai nửa.
Hỏa hoạn càng lúc càng lớn, rất nhanh xà nhà sương phòng bị đốt gãy, bịch một tiếng rơi xuống.
Lộ Thắng toàn lực xuất thủ về sau, dư lực chưa sinh, bỗng chốc bị xà nhà đập trúng, hỏa hoạn chung quanh giống như có sinh mệnh, hướng hắn thôn phệ mà đến, đảo mắt không nhìn thấy người.
“Lộ Thắng!!!”
Lúc này trong một góc sương phòng, Tống Chấn Quốc và Quân Nhi mới bỗng nhiên lao ra, ý đồ đi cứu hắn, nhưng đã tới không kịp.
Xà ngang nện xuống, đúng lúc nện trúng đầu Lộ Thắng. Hỏa hoạn trong nháy mắt bao khỏa cả người hắn vào, rốt cuộc không nhìn thấy bóng người.
“Đi mau!” Quân Nhi gắt gao giữ chặt Tống Chấn Quốc.
“Nguyệt Sinh!! Lộ huynh!!” Tống Chấn Quốc gào lớn.
“Các ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi.”
Nữ nhân váy trắng lại xuất hiện, thân thể nàng đã hoàn hảo không chút tổn hại, nhẹ nhàng lơ lửng ở sương phòng bên cạnh, ánh mắt âm trầm nhìn hai người.
Hai người Tống Chấn Quốc vội vàng chạy ra ngoài cửa, không dám quay đầu.
“Là ta! Là ta hại Lộ huynh!” Tống Chấn Quốc trong mắt rưng rưng, bi phẫn không thôi.
“Chạy trước lại nói!” Quân Nhi quả quyết nói.
Sưu!
Nữ nhân váy trắng nhanh chóng bay ra, truy đuổi hai người.
“Muốn chạy trốn?” Nàng kêu to.
Ngao!!
Đúng lúc này, sau lưng nữ nhân ầm vang một tiếng, một bóng người cường tráng, từ trong biển lửa nhảy ra.
Lượng lớn mảnh vỡ đốm lửa nổ tung, một cái đại thủ từ trong hỏa diễm hung hăng bắt lấy nàng.
“Ngươi!!?” Nữ tử váy trắng sợ hãi quay đầu.
Đã thấy Lộ Thắng đột nhiên phóng tới, đao quang quét sạch hỏa diễm, đao quang giống như cự phủ, nhấc lên bọt nước màu đỏ thẫm to lớn, một đao bổ xuống đầu nàng.
Bạch!
Nữ tử lại lần nữa một phân thành hai, bị Lộ Thắng chém thành hai mảnh.
Nhưng thân thể nàng lại nhanh chóng dung hợp lại, ở một chỗ trong không trung khôi phục như lúc ban đầu.
“Chỉ là phàm nhân! Lại dám…” Nàng thét lên chói tai, tóc đen tung bay loạn xạ, hai tay trùng điệp, làm ra một cái thủ thế kỳ dị, váy trắng quanh thân bỗng nhiên phân hóa ra thành từng đạo dải lụa màu trắng cuốn tới Lộ Thắng.
"Chết đi!" Những đạo dải lụa màu trắng kia bay vụt tới, mỗi một đạo đều phá vỡ không khí, phát ra bén nhọn gào thét.
Hai mắt Lộ Thắng đỏ như máu, quần áo toàn thân còn có chỗ chưa dập tắt hỏa diễm, vài chỗ còn đang bốc khói trắng.
Hắc Sát công trải qua liên tiếp tiêu hao, đã để hắn khôi phục một chút thanh minh.
Cảm giác được thân thể của mình bị bỏng diện tích lớn, Lộ Thắng cấp tốc vận chuyển Hắc Hổ Ngọc Hạc công. Năng lực chữa thuơng của Hắc Hổ Ngọc Hạc công là rất mạnh, rất nhanh hắn cảm giác nóng rực nóng hổi trong cơ thể giảm bớt đi rất nhiều.
Nhưng chính thoáng đổi nội khí như thế, Hắc Hổ Ngọc Hạc công và Hắc Sát công cao tốc vận chuyển, Lộ Thắng lập tức cảm giác thể nội xuất hiện một loại biến hóa nào đó không giống bình thường.
Hai cỗ nhiệt lưu đồng thời vận chuyển ở thể nội, một cỗ cuồng bạo, một cỗ tĩnh mịch.
Hắn dẫn theo đao gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử giữa không trung. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ dị.
Hai cỗ nội khí, một trái một phải, phân biệt tràn vào trái phải hai tay hắn, sau đó hắn hai tay nắm chắc đoản đao, hình thành một đạo lực lượng khổng lồ mà hung hãn.
Theo cỗ lực lượng này, thân thể Lộ Thắng có chút trường lên.
Hắc Hổ và Tiên Hạc quan tưởng đồ trong đầu hắn bỗng nhiên hóa làm một thể xoay quanh nhau.
Tâm trí tương thông, đoản đao trong tay Lộ Thắng trong chốc lát nổ tung tạo thành một đoàn hồng mang.
Ngao! Li!
Phảng phất tiếng cự hổ và tiên hạc cao vút gầm rú, đồng thời trùng điệp phóng lên tận trời.
Bên trong tiếng gầm rú đó Lộ Thắng nhảy lên một cái, đao quang thẳng tắp rơi vào trên người nữ tử.
“Giết!!”
Bành!!
Lần này lực lượng khổng lồ không để nữ tử bị chặt thành hai nửa, mà làm cho thân thể nàng phốc một cái nổ thành lượng lớn mảnh vỡ, kèm theo hỏa tinh bắn ra, mảnh vỡ bị thiêu đốt, rơi vào trong biển lửa, lại không một tiếng động.
Ầm!
Lộ Thắng hung hăng rơi xuống đất, nện đến toàn bộ thuyền hoa chấn động, kịch liệt thở dốc một trận sau đó hắn mới chậm rãi ngồi dậy. Cúi đầu nhẹ nhàng nhặt một cây trâm cài tóc tử ngọc rơi trên mặt thuyền.
“Tống huynh, xem ra ngươi diễm phúc không cạn, như vậy mà một điểm không sao.” Lộ Thắng nhìn .hai người Tống Chấn Quốc cách đó không xa trên boong thuyền, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một cái răng trắng như tuyết.
“Lộ… Lộ huynh…?” Tống Chấn Quốc thấy được toàn bộ một màn vừa rồi, đã có chút hoài nghi vị bằng hữu huynh đệ này của mình đến cùng có phải loài người hay không.
“Đi tìm Trần huynh thôi, tìm thấy chúng ta liền xuống thuyền. Nếu còn chậm trễ sẽ đi không được.” Lộ Thắng giơ tay lên, nhìn thấy quần áo trên người mình đã bị đốt cháy khét, dính trên da. Cũng may Hắc Sát công của hắn kháng nóng rất mạnh, trước đó động tác lúc kịch đấu quá mạnh quá nhanh, hỏa diễm trên thân không kịp tuần hoàn ác tính tới thiêu đốt. Cho nên bỏng cũng không nhiều.
“Vậy… Nữ quỷ kia, cứ như vậy không còn?” Tống Chấn Quốc ngạc nhiên hỏi.
“Không biết, bất quá hẳn là đã không còn?” Lộ Thắng lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Quân.
Tiểu Quân cười cười, vẻ mặt ôn nhu mà cảm kích.
Ba người nhanh chóng tìm tới Trần Tiêu Vinh đang ngủ mê man tại một góc trong buồng nhỏ trên thuyền, Tống Chấn Quốc cõng hắn, bốn người theo bến tàu xuống thuyền. Vừa mới xuống thuyền, thuyền hoa sau lưng đảo mắt đốt thành thuyền lửa, hỏa hoạn trên Tùng Bách Giang có thể thấy rõ ràng.
Để người kỳ quái là, bọn hắn hiện tại mới phát hiện, địa phương chính mình đang ở, sớm đã không phải trên sông bên cạnh Duyên Sơn thành, mà là một chỗ bờ sông dã ngoại hoang vu.
Ba người lên bờ, liếc nhìn bốn phía, thế mà không thấy một điểm dấu vết dân cư. Mà là một chỗ bụi cỏ dại hoang dã.
Lộ Thắng tìm Tống Chấn Quốc lấy một bộ y phục mới khoác lên người.
Y phục trên người hắn xé rơi về sau, làn da vậy mà chỉ có một số bỏng nhỏ, đại bộ phận chỉ bị đốt đen. Râu, tóc, lông mày đều bị đốt không còn cái gì, cả người thành một quả trứng gà lớn trụi lủi.
Nhìn thuyền hoa trong hỏa hoạn chậm rãi chìm vào trong nước, dần dần biến mất không thấy gì nữa. Lúc này Lộ Thắng mới nhìn về phía Tiểu Quân, Tống Chấn Quốc lúc này cũng nhìn Quân Nhi, bọn hắn đều cần một lời giải thích, một lời giải thích chỉ có Tiểu Quân mới hiểu.
Đây hết thảy đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Quân Nhi nhìn thấy ánh mắt của hai người, cúi đầu xuống, mím môi trầm mặc.
“Hai người đừng nhìn ta, chuyện thuyền hoa, ta cũng biết không nhiều. Ta duy nhất biết được, chính là chúng ta không phải phổ thông thuyền hoa, bên trên có cái rất thần bí lợi hại, toàn bộ thuyền hoa trên Tùng Bách Giang, đại bộ phận là hắn khống chế. Mà thuyền hoa của chúng ta trên danh nghĩa thuộc về hắn.
Nữ nhân kia trước đây vẫn luôn là thuyền nương phụ trách thuyền của chúng ta, chỉ là ta vẫn luôn không biết… Nàng thế mà…” Quân Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.
“Về trước rồi nói.” Lộ Thắng liếc nhìn mặt sông trống rỗng: “Ai có thể biết nơi này là địa phương nào?”
“Ta tới xem.” Tống Chấn Quốc cười khổ: “Nếu như ta không đoán sai, nơi này hẳn là hạ du Tùng Bách Giang bên ngoài Duyên Sơn thành. Khoảng cách Duyên Sơn thành khoảng chừng mười dặm. Chúng ta chỉ cần thuận sông đi lên là được.”
Hắn nhìn về phía Lộ Thắng toàn thân cháy đen, đưa tay ngăn lại Quân Nhi, bỗng nhiên đối với Lộ Thắng cúi đầu thật sâu.
“Lần này, ta kém chút hại tính mệnh của Nguyệt Sinh và Tiêu Vinh. Vì chuyện của ta và Quân Nhi, kém chút liên lụy đến các ngươi.”
“Việc này… Sợ rằng còn chưa tính xong.” Lộ Thắng lại hướng hắn khẽ lắc đầu.
Tống Chấn Quốc sững sờ, chợt thấy ánh mắt Lộ Thắng rơi vào trên người Quân Nhi.
Hắn cấp tốc quay đầu nhìn về phía Quân Nhi, lại hãi nhiên trông thấy, thân thể của nàng vốn chân thực, đang từ từ trở nên hơi mờ.