“Công tử…” Tiểu Xảo thụy nhãn mông lung đẩy cửa tiến vào,đem một mâm lớn bánh sữa vàng đặt lên bàn: “Bữa sáng của người tới, cháo gạo còn đang nấu, hôm nay không làm bánh bao màn thầu, chỉ có thể ăn bánh sữa vàng.”
“Bánh sữa vàng là món điểm tâm ngọt ngày nghỉ lễ.” Lộ Thắng mạnh mẽ đóng lại cửa sổ, quay người nhìn về phía Tiểu Xảo.
Mấy tháng không nhìn thấy nha đầu này, dáng dấp càng ngày càng xinh đẹp. Đặc biệt là bộ ngực nhỏ, càng trướng càng lớn, mặc trên người váy trắng rõ ràng không phải thấp ngực, vậy mà ngạnh sinh sinh bị chống hở ra, nhìn xéo từ trên xuống dưới, có thể thấy rõ ràng hai đoàn trắng nõn với khe rãnh thật sâu…
“Ai nha, ánh mắt công tử hư quá!” Tiểu Xảo chu môi dùng tay che khuất bộ ngực mình: “Mang tới quần áo Xảo Nhi mới phát hiện đều nhỏ, gần đây thân thể lớn thật nhanh…”
Lộ Thắng cười cười: “Quay lại dẫn ngươi đi mua quần áo.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Xảo lập tức nhăn lại.
“Hay là thôi đi, bây giờ trong nhà khác biệt dĩ vãng, chi tiêu công tử uống thuốc còn không đủ, chỗ tiêu tiền rất nhiều…”
Lộ Thắng ngẩn người, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, trong nhà không có tiền đến cả Xảo Nhi đều hiểu chuyện như thế, biết tiết kiệm, hắn còn hoàn toàn không biết.
Sau khi Xảo Nhi tới thì ở trong một gian phòng, dù sao là thiếp thân nha đầu, sớm tối đều muốn viên phòng. Về sau nếu Lộ Thắng nguyện ý thì cho nàng một danh phận làm thiếp, cái này đã coi như trèo cao.
Xảo Nhi xuất thân cũng không tốt, phụ thân là ma bài bạc, thua đỏ mắt, bèn đem vợ con đi cầm, kết quả thua úp mặt, Tiểu Xảo và mẫu thân nàng kém chút bị bán thanh lâu, may mắn được Nhị nương Lưu Thúy Ngọc dùng tiền mua, trả nợ nần giúp nàng.
Nhưng dù vậy, mẫu thân Tiểu Xảo vì trước đó bị bệnh tình giày vò không dậy nổi, không bao lâu thì quá đời. Chỉ còn lại Tiểu Xảo một người lưu ở Lộ phủ, còn xem Lộ gia như nhà của mình.
“Cần nghĩ cách kiếm tiền…” Lộ Thắng bắt đầu đường đường chính chính xem chuyện này như đại sự.
Hắn quay đầu lại, nhìn Tiểu Xảo lấy ra một phong thư từ trong ngực.
“Lão gia đưa tới một phong thư cho công tử.” Xảo Nhi đặt thư lên mặt bàn.
Lộ Thắng đi qua, dùng đũa kẹp hai khối bánh sữa vàng, cầm lấy lá thư, tiêu ký trên thư là của Lộ gia.
“Là tin trong nhà.” Hắn hủy đi phong thư mở ra giấy viết thư nhìn một chút.
Bên trong đại ý là, trong nhà đã quyết định di chuyển đến Duyên Sơn thành, để Lộ Thắng không cần lo lắng, bên kia hết thảy thuận lợi, bảo hắn cứ yên tâm chuẩn bị thi năm.
Lắc đầu, Lộ Thắng xem xong thư, đem nó cất kỹ bỏ vào ngăn kéo bàn đọc sách.
“Thuốc hôm nay chuẩn bị xong chưa?” Hắn hỏi Tiểu Xảo. Đồng thời cấp tốc ăn bánh sữa vàng chất đống trong mâm, hơn hai mươi cái bánh sữa vàng lớn chừng bàn tay bị hắn mấy lần ăn hơn phân nửa.
“Đã xong, ngay ở trong hộp thuốc, công tử đi luyện công đi, đi sớm về sớm.” Tiểu Xảo lập tức biết Lộ Thắng đến thời gian luyện công mỗi ngày, tranh thủ nói.
“Ân.”
Đông đông đông.
Bỗng nhiên cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang.
“Ai vậy?” Tiểu Xảo vội vàng đứng dậy đi mở cửa, chỉ chốc lát sau thì nghe tiếng nàng và người bên ngoài nói chuyện, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
“Ai vậy?” Lộ Thắng ăn xong điểm tâm, đứng dậy chuẩn bị thay quần áo luyện công.
“Là gia đinh Tống gia đến đưa tin.” Tiểu Xảo đưa phong thư trên tay cho Lộ Thắng: “Công tử người nhìn xem.”
Lộ Thắng nhận lấy, nhìn thấy trên phong thư viết Lộ huynh thân mến thì biết ngay là Tống Chấn Quốc. Trong các bằng hữu của hắn, họ Tống quan hệ không tệ, cũng chỉ có Tống Chấn Quốc một người.
Mở ra phong thư, nội dung bên trong đại ý là, ngày mai là lễ xông gấm, hắn muốn chuộc thân cho Quân Nhi từ trên thuyền hoa, mời hắn cùng tiến đến chúc mừng làm chứng. Đằng sau còn đặc biệt ghi chú rõ, nhất định phải tới, hắn mời khách.
“Chuộc thân?” Lộ Thắng lẩm bẩm câu, hắn đã sớm nhìn ra Quân Nhi và Tống Chấn Quốc quan hệ không tầm thường, không nghĩ tới hắn động chân tình, thế mà định chuộc thân cho Quân Nhi.
Có điều Tống Chấn Quốc và hắn quan hệ không tệ.
Dù sao nhàn đến không có việc gì, đi cũng không sao, hơn nữa còn có người mời khách.
Cất kỹ thư, cùng nhau nhét vào ngăn kéo khóa kỹ, Lộ Thắng cầm lên trực đao dự định ra ngoài. Lúc về đến phòng thay quần áo, hắn đi đến trước gương đồng nhìn mình bây giờ một chút.
Gần đây, hắn rõ ràng cảm thấy uy lực Hắc Hổ Ngọc Hạc công trong cơ thể mình dần dần hiển hiện. Môn nội công này sau chất biến, đang từng giờ từng phút đem thân thể thể phách hắn, tẩm bổ đến càng ngày càng mạnh.
Phối hợp Hắc Sát công nhiệt độ cao kích thích, hiện tại mỗi giờ mỗi khắc Lộ Thắng đều cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình đang không ngừng được rèn luyện bài trừ ra tạp chất và độc tố.
Biến hóa như thế, để hắn có đôi khi cảm giác, coi như mình không luyện ngạnh công, sức chịu đựng của thân thể cũng không nhất định kém so với ngạnh công hảo thủ.
Hắn tay cầm đao tùy ý quơ quơ, dưới Hắc Hổ Ngọc Hạc công và Hắc Sát công vận chuyển, trong không khí lập tức vang lên âm thanh chấn động ù ù. Lộ Thắng nâng lên cánh tay phải cầm đao, trên tay vậy mà ẩn ẩn che kín lượng lớn mạch máu gân xanh đỏ thẫm, nhìn qua dữ tợn vặn vẹo.
Hắn ngày gần đây rắn chắc không ít, nếu không phải phần lớn mặc trường bào, đổi thành quần áo thiếp thân thì có thể để người ta nhìn ra hắn một thân cơ bắp cường tráng, cân xứng mà khỏe đẹp cân đối. So với thư sinh bình thường, một đầu cánh tay của hắn có thể so với bắp đùi người khác.
“Ta cần một thanh đao tốt.”
Lộ Thắng nâng lên trực đao, mặt đao phản xạ gương mặt hắn lúc này. Nhưng cùng lúc cũng phản xạ không ít vết rạn vặn vẹo nhỏ bé.
“Cây đao này cũng sắp hỏng.”
Bỗng nhiên một tiếng bước chân rất nhỏ từ cổng truyền đến, tựa hồ có người nào dự định lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của hắn, tiếng bước chân này lại cùng tiết tấu của Tiểu Xảo chênh lệch rất xa.
“Ai!!!”
Ngao!!!!
Một tiếng Hổ khiếu.
Lộ Thắng bỗng nhiên quay đầu, hai mắt trợn lên, nội khí trên thân phun trào, một cỗ sát khí hung hãn hùng hồn tuôn trào, trong không khí thậm chí bởi vì nội khí lăn lộn phun trào, thoáng cái vang lên tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
Một nữ hài ở cửa bị dọa đến đặt mông ngồi ngay đó, là Trịnh Vũ Nhi.
Khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, bị dọa cho phát sợ, ngồi dưới đất hai chân như nhũn ra, trong lúc nhất thời thế mà không đứng dậy nổi.
“Ô ô ô…. Lộ ca ca khi dễ ta…”
Trịnh Vũ Nhi đang muốn vụng trộm cho Lộ Thắng một kinh hỉ, không nghĩ tới mình ngược lại bị dọa đến quá sức. Lúc này nước mắt lập tức trào ra.
“Ô ô ô…” Trịnh Vũ Nhi không ngừng khóc, Lộ Thắng rơi vào đường cùng, chỉ có thể chủ động tiến lên đỡ nàng dậy, an ủi vài câu.
“Vừa rồi giống như nhìn thấy một đầu cự hổ màu đen nhào tới Vũ nhi, hù chết ta!” Trịnh Vũ Nhi mặt nhỏ còn trắng bệch.
“Lần sau không nên lén lút sau lưng ta, rất nguy hiểm.” Lộ Thắng đua tay xoa xoa đầu Trịnh Vũ Nhi: “Ngươi qua đây làm gì? Ca của ngươi đâu?”
“Hắn còn ở học viện, ngày mai là lễ xông gấm, Lộ ca ca có việc gì không?” Trịnh Vũ Nhi lập tức khôi phục nguyên khí, xoa xoa con mắt, rất nhanh thấp giọng hỏi.
“Có bằng hữu hẹn uống rượu.”
“A?? Lại trễ!!” Trịnh Vũ Nhi lập tức thất vọng kêu to: “Ài, được rồi được rồi, ta phải mau chóng đi nhà tiếp theo, không muốn lại bị đặt trước… Ta đi trước đây Lộ ca ca!” Nàng tựa hồ có mục đích riêng, vội vã chạy ra gian phòng, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Lúc này Tiểu Xảo cũng tranh thủ thời gian chạy vào, nước mắt rưng rưng.
“Vũ Nhi tiểu thư không cho ta nói nàng… Công tử… Ta…”
“Sau này bất luận kẻ nào vào cửa, nhất định phải sớm cho ta biết.” Lộ Thắng bình tĩnh phân phó.
“Vâng… Vâng…” Xảo Nhi bị ngữ khí nghiêm nghị của Lộ Thắng hù dọa, vội vàng cúi đầu đáp ứng.
Lộ Thắng nhìn nàng một cái, cầm theo đao ra khỏi phòng.
Hắn cảm giác chính mình có phải gần đây sát khí càng ngày càng nặng hay không, hoàn cảnh bình an từ trước đến nay, dường như đối với tu hành Hắc Sát công rất không tốt. Hắn thỉnh thoảng sẽ có suy nghĩ bạo ngược giết người, xúc động tùy ý tàn sát, có lẽ đây chính là di chứng của Hắc Sát công.
Ngày thứ hai, trên đường tất cả đều là đội ngũ lễ xông gấm nhốn nháo ầm ầm, còn có xiếc nhào lộn, ném tú cầu, người huấn khỉ, người giang hồ mãi nghệ…
Nhiều loại hoạt động chen chúc trên đường, càng đi sâu trong thành càng náo nhiệt.
Lộ Thắng như thường lệ đọc kinh nghĩa thư văn, tu tập nội khí, luyện đao luyện chưởng. Mãi đến chạng vạng tối mới đi địa phương Tống Chấn Quốc đã hẹn.
Địa điểm ước định ngay dưới một hàng cây liễu bên Tùng Bách Giang.
Tống Chấn Quốc đã sớm chờ ở nơi đó, cùng hắn còn có Trần Tiêu Vinh.
“Lộ huynh, Nguyệt Sinh huynh! Quá chậm quá chậm!” Tống Chấn Quốc cười lớn tiến lên vỗ vỗ bả vai Lộ Thắng: “Ta và Tiêu Vinh đợi ngươi không ít thời gian.”
Từ sau chuyện Vương Tử Tuyền, hắn nhận rõ chân diện mục không ít người gọi là bằng hữu, thoáng cái quăng ra những bằng hữu được công nhận trước kia, không còn thân cận. Mà chân chính được cho là hảo hữu, cũng chỉ có hai người.
Một là Trần Tiêu Vinh, cũng chính là ca ca Trần Vân Hi.
Mà một người khác chính là Lộ Thắng.
Hôm nay hắn muốn chuộc thân cho Quân Nhi, mời đến Lộ Thắng và Trần Tiêu Vinh là vì chính mình làm chứng. Đồng thời cũng coi như chúc mừng một chút.
Hắn vốn dự định một người đến đây, nhưng cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, đại sự như vậy, làm hai người bằng hữu tốt nhất, nếu đều không thông báo, tóm lại băn khoăn.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn viết thư cho hai người, mời bọn hắn đến đây.
“Hôm nay là ngày vui của Tống huynh, một đêm diễm phúc không hết, phong lưu khoái hoạt, hắc hắc hắc, còn đặc biệt mời hai người chúng ta tới trơ mắt nhìn, thật không tốt.” Trần Tiêu Vinh chỉ vào Tống Chấn Quốc cười nói.
“Tống huynh chỉ lo mình sung sướng, chỗ nào còn nhớ rõ những hảo hữu tri kỷ chúng ta?” Lộ Thắng cũng cười trêu ghẹo.
“Nói nhiều không nói, đi thôi đi thôi. Chớ trì hoãn, lên thuyền trước!” Tống Chấn Quốc cười: “Đêm nay tất cả mọi người có tiết mục!”
Trần Tiêu Vinh lập tức hai mắt sáng ngời, lôi kéo Lộ Thắng cùng một chỗ, ba người tiến lên thuyền hoa cách bờ sông không xa.
Thuyền hoa lẳng lặng phiêu phù ở bến tàu, trên thuyền người đến người đi, tân khách không ít, rât náo nhiệt.
Mặt bên thuyền, trong cửa sổ một sương phòng, Quân Nhi đang ngồi trước cửa sổ, mắt hạnh trợn lên gắt gao nhìn chằm chằm ba người Tống Chấn Quốc.
“Làm sao lại như vậy??? Sao lại thế!!! Tống đại ca rõ ràng đã đáp ứng ta hôm nay sẽ không tới!!?” Quân Nhi sắc mặt trắng bệch, tay túm góc bàn thật chặt, răng ở trên môi cắn ra một vệt máu cũng không hề hay biết.
“Tại sao có thể như vậy???” Trong lúc nhất thời Quân Nhi có chút tuyệt vọng, nàng biết mục tiêu của chủ nhân, chính là Tống Chấn Quốc Tống đại ca, cho nên sớm lặng lẽ nhắc nhở Tống đại ca, để hắn đừng lên thuyền hoa hôm nay, nhưng vì sao hắn vẫn tới, hơn nữa tới còn mừng rỡ cao hứng như vậy?
Quân Nhi cảm giác thân thể cả người muốn tê dại, đề không nổi khí lực. Nàng muốn xông ra gian phòng, tìm tới Tống Chấn Quốc, bảo hắn đi nhanh lên. Nhưng nàng biết mình làm không được.
“Hì hì ha ha…”
Bỗng nhiên một trận tiếng cười bén nhọn từ một chỗ khác gian phòng vang lên.
Quân Nhi đột nhiên nhìn sang.
Trên giường của mình, không biết từ lúc nào ngồi đó một nữ tử tóc dài toàn thân váy trắng.
Nữ tử có mái tóc đen như thác rủ xuống, che khuất toàn bộ đầu và mặt, không nhìn thấy khuôn mặt. Thân thể của nàng phiêu phù giống như một trận gió có thể thổi ngã.