Chương 1: Truyền Ngôn Quỷ Nước

Huynh Đệ Hội

Gió lạnh như đao, tuyết lớn đầy trời.

Lộ Thắng vừa mở mắt, đã thấy mình ngồi trên một cỗ xe ngựa màu vàng xám, khoang xe có chút lắc lư, bên người có tiếng tiểu nữ hài đang nhỏ nhẹ nói chuyện.

Có tiếng rao hàng, thét to, tiếng ủng hộ. Còn có tiếng cười đùa của tiểu hài tử.

Lộ Thắng thật sâu thở dài một hơi.

Hắn biết hắn đã không trở về được, từ một tay lỏi đời trong một nhà máy xí nghiệp nhà nước chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết, sau một lần uống say, tỉnh lại đã đến thế giới này.

Cho đến bây giờ đã có năm ngày.

Hắn khịt khịt mũi, trong không khí có mùi rượu, bánh nướng và mùi dầu chiên qua.

“Ai nha, Bạch Quế tửu của Hoa Quế phường càng ngày càng thơm.”

Tiểu Xảo năm nay mới mười hai tuổi. Lại thêm trời sinh gương mặt tiểu la lỵ, dáng dấp cái đầu cũng rất nhỏ. Nhìn qua cùng tiểu hài mười tuổi không có gì khác biệt.

Khuôn mặt nhỏ béo ị, trong trắng lộ hồng, mặc váy vải bông màu xanh lá, bàn tay nhỏ còn đang xoa xoa sợi buộc tóc cho Lộ Thắng chuẩn bị xuống xe.

Loại dây buộc tóc này dùng một loại vỏ cây rất đắt chế thành, sẽ tự nhiên tản mát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, nhưng chỗ duy nhất không tốt là vào lúc trời lạnh sẽ cứng lại, cần dùng tay xoa làm nóng làm mềm.

Lộ Thắng cười cười, không nói chuyện.

Xe ngựa rất nhanh dừng lại.

Hắn vén rèm xe lên đi xuống, trên đường phố màu xám trắng, phủ lên từng khối gạch đá xanh, mỗi một khối đều to bằng chậu rửa mặt nhỏ.

Trên đường phố xe tới xe đi, còn có người dắt ngựa lui tới.

Người bán hàng rong cùng các nữ hài, các nữ quyến không chút kiêng kị mà xuất đầu lộ diện, tiếng cười duyên liên tục.

Lộ Thắng ngửa đầu ngước mắt nhìn tửu phường trước mặt.

Bảng hiệu màu trắng có hình chữ nhật, ở giữa viết ba chữ to rồng bay phượng múa: Hoa Quế Phường.

“Lộ đại công tử tới! Mời vào bên trong! Đã giữ lại phòng Giáp cấp cho ngài!”

Một gã sai vặt với khuôn mặt tươi cười tiến lên đón.

Lộ thắng gật gật đầu, diễn xuất một bộ phú gia công tử, từ trong tay tiểu Xảo bên người tiếp nhận quạt giấy trắng viền bạc, nhẹ nhằng lắc một cái, mặt quạt mở rộng, bên trên vẽ một bộ Sơn Thủy Yên Ba đồ, sơn thủy liên tiếp, sáng tối trùng điệp, còn có vừa nhìn chính là phong phạm đề từ.

Hắn xe nhẹ đường quen theo gã sai vặt tiến vào tửu phường.

Tửu phường phân làm hai tầng, lầu một đại sảnh đang ngồi không ít người đang nghe người ta hát khúc.

Một lục y thiếu nữ giòn tan đứng ở chỗ trống, âm thanh uyển chuyển, bên trên còn có một nữ tử trung niên ôm đàn tì bà.

Hát là một bài Tam Hội Truyện, Tam Hội Truyện kể về tình yêu thê mỹ của một tướng quân xuất chinh và một hồ nữ sơn dã.

Đáng tiếc khách uống rượu ở đây đều là người thô kệch, chỉ có số ít mấy văn nhân công tử coi như có thể nghe hiểu, những người còn lại đều làm như không thấy thiếu nữ kia.

Khen thưởng lại càng không được bao nhiêu.

Lộ Thắng dừng bước, nhìn lầu một náo nhiệt như vậy, hắn cũng dứt khoát ở lầu một tìm một vị trí không người ngồi xuống.

“Tam Hội Truyện này là ai chọn?”

Hắn thuận miệng hỏi gã sai vặt một câu.

Địa vị hắn ở Hoa Quế Phương rất khác biệt, nếu nói Hoa Quế Phường này tương đương với giải trí hội sở cao cấp trên Địa Cầu, như vậy hắn chính là khách hàng chí tôn Vip ở nơi này.

Là hạng người một năm có thể chi tiêu chí ít mấy chục vạn ở đây.

Loại chi tiêu này, tại Cửu Liên thành, một loại thành nhỏ Bắc Địa này đã tính là đỉnh cấp khách nhân.

“Là Chu công tử. Chu Khuyết Chu công tử.” Gã sai vặt nhỏ giọng trả lời.

Lộ Thắng cũng không làm khó gã, phất tay để gã đi.

Sau khi lôi kéo Tiểu Xảo ngồi xuống, ánh mắt quét qua một vòng đám người ở lầu một, rất nhanh thấy được một công tử gầy yếu, sắc mặt trắng bệnh, mặc toàn thân áo trắng, cầm trong tay quạt xếp viền vàng, nhẹ nhàng đong đưa.

“Đoán chừng là coi trọng tiểu nữ hài ca hát kia.” Lộ Thắng lắc đầu nói.

“Mới lần trước đại công tử đã cảnh cáo hắn, cái tên này thật là người xấu!” Tiểu Xảo bĩu môi bất mãn nói.

Lộ Thắng cười cười, không nói thêm gì nữa.

Bắt đầu lẳng lặng nghe hát.

Một bàn rượu thịt rất nhanh được đặt lên bàn gỗ màu đỏ sậm.

Lộ Thắng kẹp kẹp lấy măng tây thịt băm xào, bỏ vào trong miệng.

Uống một ngụm Bạch Quế tửu, rượu ở đây cũng tính là không sai biệt lắm với tiêu chuẩn đồ uống của hắn. Hương hoa nhàn nhạt ngọt ngào hỗn hợp lại cùng nhau, khá giống với uống nước trái cây ở kiếp trước.

“Cơm ngon áo đẹp, vô ưu vô hoạn, còn có tiểu mỹ nhân thị nữ làm ấm giường, cuộc sống như vậy, đơn giản quá mục nát.”

Có lúc Lộ Thắng sẽ nghĩ, mình có nên cứ như vậy mà sống hết đời hay không, dù sao loại sinh hoạt ăn rồi chờ chết như này chính là mục tiêu hắn một mực theo đuổi ở đời trước.

Ăn một miếng đồ ăn, uống một hớp rượu.

Lại mở miệng để Tiểu Xảo đút một con băng tôm đã lột tốt vào.

Cái Bắc Địa Tuyết Thành này, băng tôm chính là đặc sản nơi đây, ở trong dày đặc khe nứt băng tuyết tùy ý chụp tới, là có thể đánh ra lượng lớn tôm nhỏ thân thể nửa trong suốt.

Đây chính là băng tôm.

Băng tôm thân dài chỉ bằng một nửa tôm bình thường, nhưng khẩu vị ngon vô cùng. Thịt tôm vào miệng là tan đi, quả nhiên là vô thượng mỹ vị.

Đương nhiên giá cả cũng cực quý.

Người bình thường một tháng ăn một lần đã xem là xa xỉ, chỗ nào có thể giống hắn ngày nào cũng có.

Lộ Thắng vừa ăn mỹ thực, uống vào rượu ngon, nghe điệu hát dân gian, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Ngay từ đầu hắn cho rằng mình dã về tới cổ đại, nhưng về sau hắn phát hiện không phải.

Phong tục tập quán nơi này, khí hậu ngày lễ, đều xa xa không giống với bất kì khu vực một triều đại nào.

Đang suy nghĩ chuyện trong lòng, đại môn tửu phường lại một lần nữa mở ra.

Một nhóm tráng hán mặc quần áo ngắn lần lượt đi tới, tìm tới cái bàn gần nơi hẻo lánh đặt mông ngồi xuống.

Vừa nhìn mấy tráng hán này là biết không phải người địa phương, trang phục của bọn họ càng giống như từ khu vực Trung Nguyên tới, quần áo và khí chất không có hào sảng như Bắc Địa bên này.

“Ài”

Đương đầu là một tên tráng hán có đầu trọc, mang theo vòng tai đồng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nhưng lúc này lại than thở.

“Khoảng thời gian này thật là không có cách nào qua.”

“Đại ca lo lắng cái gì, Lý gia thôn không qua được, chúng ta có thể đi con đường thứ hai, từ Trương thôn bên kia đi vòng cũng có thể mà.”

Một hán tử khác cau mày nói.

“Ngươi biết cái gì, thời điểm ta tới tụ hợp chính là từ Trương thôn bên đó. Tình huống bên đó cùng Lý gia thôn ở đây đã không sai biệt lắm, đã chết không ít người.”

Da mặt tên đầu trọc run lên, nhìn qua càng thêm dữ tợn nhưng biểu lộ lại càng buồn.

“Đến cùng xảy ra chuyện gì, đại ca nói cho các huynh đệ nghe một chút, cũng cho chúng ta tăng thêm ít kiến thức.” Một hán tử thúc giục nói.

Tráng hán đầu trọc lại mở miệng:

“Cụ thể làm sao, ta cũng không rõ ràng, chỉ biết mấy làng chài bên cạnh Dương Hồ gặp chuyện không may, tựa như bị Quỷ nước quấy phá.”

“Quỷ nước!? Không phải chứ?”

Cái bàn của Lộ Thắng cùng bọn hắn không xa, cũng có thể nghe được âm thanh bọn hắn nói chuyện phiếm không hề che giấu.

Vốn hắn chỉ định nghe chơi, không nghĩ tới mấy người kia thế mà còn trò chuyện tới vật thần thần đạo đạo.

Lộ gia của hắn một thế này, ở Bắc Địa Băng thành là nhà giàu số một số hai, gia tài bạc triệu còn là nói ít.

Nếu đặt trên Địa Cầu so sánh, vậy ít nhất cũng là gia tộc có tài sản quá trăm triệu.

Mấy ngày nay ra uống rượu, hắn ở trong tửu phường cũng nghe không ít tin đồn liên quan tới yêu quái quỷ thần, nhưng phần lớn đều là truyền thuyết cố sự.

Lần này hình như là mấy người kia tự mình kinh lịch qua, đây vẫn còn là lần đầu hắn nghe được có người thực sự gặp qua sự tình yêu quái quỷ thần.

Thế là Lộ Thắng vểnh tai cẩn thận nghe lén.

Cũng may những người kia cũng không muốn che giấu. Tiếp tục lớn tiếng trò chuyện quái sự làng chài.

“Quỷ nước kia, ta tận mắt nhìn thấy, cao hơn một trượng(10 mét), mặt xanh nanh vàng, toàn thân khoác lên rất nhiều cây rong, ai da, nếu không phải đại ca các ngươi chạy nhanh, hiện tại các ngươi đừng nghĩ nhìn thấy ta.”

Đầu trọc bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

“Đại ca, thật có Quỷ nước cái đồ chơi này?”

Một hán tử không tin.

“Sợ không phải đại ca biên ra cố sự chứ?”

Một hán tử khác cười hắc hắc nói.

Lộ Thắng nghe đến đó cũng có cảm giác buồn cười, đoán chừng lại xuất hiện một tên lỗ mãng khoác lác mà thôi.

Trong khoảng thời gian này hắn thấy qua loại người này rất nhiều.

Ăn xong, uống rượu, hắn để gã sai vặt lấy tới danh sách ca khúc của ca nữ kia, tùy ý xem.

Tam Hội Truyện mặc dù không tệ, nhưng không nên cảnh, hắn dự định đổi một bài vui sướng điểm.

Ba!

Nhưng vào lúc này, hán tử đầu trọc kia lại đỏ mặt lên, vỗ bàn một cái.

“Lại còn xem Hồ lão đại ta chỉ biết khoác lác!? Nhìn đi, nhìn xem đây là cái gì! Quỷ nước kia đánh rơi trên mặt đất một khối xương! Đây là ta vụng trộm sau đó đến nhặt về!”

Gã bỗng chốc cẩn thận lấy ra một khối ngọc thạch giống như tảng đá màu xanh từ lồng ngực, đập trên mặt bàn.

“Cái này không phải là một khối tạp ngọc sao!” Một hán tử cười lên.

“Tạp ngọc? Đây là tạp ngọc?! Tạp cái con mẹ ngươi!”

Gã đại hán đầu trọc đỏ mặt lên.

“Vị huynh đệ này. Có thể cho ta xem đồ chơi này một chút hay không.”

Bỗng nhiên một giọng ôn hòa từ một bên truyền đến.

Lộ Thắng mặt mỉm cười đứng bên cạnh bàn mấy người, ánh mắt đảo qua lục sắc ngọc thạch trên bàn.

“Thứ này, ngươi dám muốn? Đây chính là đồ vật mà Quỷ nước lưu lại.” Đầu trọc kia kinh dị nói.

Hắn chỉ dự định lấy ra khoe khoang xíu xíu, một lúc sau sẽ vứt bỏ.

Dù sao đây không phải đồ chơi người lưu lại. Chẳng may dẫn tới Quỷ nước tìm phiền toái, vậy thì thật sự được không bù mất.

“Không có việc gì. Ta chỉ xem một chút thôi.” Lộ Thắng cũng không tin cái gì Quỷ nước, chỉ là thấy bề ngoài ngọc thạch không tệ, không giống phổ thông tạp ngọc.

Phải biết tạp ngọc, trong khắp các cửa hàng đều có thể mua được, là phế liệu của ngọc thạch tùy ý rèn luyện ra, giá cả cực kỳ tiện nghi.

Nhưng không biết thế nào, hắn vừa nhìn thấy khối ngọc này, cũng cảm giác có chút không đúng.

Tráng hán đầu trọc Hồ lão đại nhìn Lộ Thắng một chút, thấy hắn khí chất bất phàm, trên thân ăn mặc quý khí.

Thanh y bạch hồ cừu, đầu đội viên ngoại mũ thanh ngọc, mặc là giày thêu ngân tuyến vân văn hắc sắc.

Một thân cách ăn mặc đều có thể ở Hoa Quế phường này tiêu phí vài tháng. Thậm chí đủ người bình thường chi phí sinh hoạt một năm có thừa.

“Công tử muốn, cũng không phải không thể, ngạch… Một lượng bạc là được!” Tráng hán chần chừ một lúc, thử mở miệng nói.

“Thành giao.” Lộ Thắng để Tiểu Xảo móc ra một hai lượng bạc vụn đặt lên bàn.

“Đây là của ngài.” Đầu trọc quả quyết cầm lên ngọc thạch đưa cho Lộ Thắng. Mấy người trao đổi ánh mắt, đứng dậy liền đi.

Lộ Thắng cũng không nói chuyện, đưa mắt nhìn mấy người rời đi, trong tay nắm vuốt ngọc thạch kia, cầm lên nhìn kỹ.

“Một lượng bạc, nếu đổi thành ở Z quốc trên Địa Cầu, sức mua có thể tương đương với một ngàn nhân dân tệ. Thì ra đời này mình cũng có thể tài đại khí thô như thế một lần.”

Hắn lắc đầu, một lượng bạc với hắn bây giờ mà nói không tính là gì, dựa theo trí nhớ của cỗ thân thể này, một tháng chi tiêu của hắn, thấp nhất cũng trên trăm lạng bạc ròng.

Ngẫu nhiên nhiều, còn có thể tiêu tốn ngàn lượng. Đây chính là hơn trăm vạn!

Nghĩ tới đây, hắn bèn ám đạo trong lòng bại gia tử.

Cầm ngọc thạch, hắn không quản ánh mắt xem náo nhiệt của những người khác, mà đi cùng Tiểu Xảo rời khỏi tửu phường, đi về phía xe ngựa chờ sẵn bên ngoài.

Ngọc thạch kia trong lòng bàn tay hắn, ngay trong lòng bàn tay phải của hắn, thế mà hòa tan.

Vốn cứng rắn bằng đá, ở ngắn ngủi vài giây, đã biến thành một đoàn dịch nhờn màu xanh thẫm, bên trong dịch nhờn ẩn ẩn truyền ra một tiếng hét thảm.

Phốc!

Toàn bộ dịch nhờn bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một đoàn khói xanh, chậm rãi phiêu tán trước mặt Lộ Thắng.

Hắn ngạc nhiên đứng tại chỗ, lóa mắt vừa nhìn, ngọc thạch kia thế mà còn ở trong tay chính mình, chỉ là không biết từ lúc nào màu xanh bên trong đã lặng yên biến mất.

“Vừa rồi là…”

Hắn kinh ngạc đứng đấy, trong lúc nhất thời không ngừng nhớ lại hình tượng lúc trước.

“Công tử? Công tử?”

Tiểu Xảo ở một bên không ngừng kêu hắn.

Lộ Thắng lấy lại tinh thần, lại nhìn ngọc thạch trong tay, căn bản là khối đá cuội phổ phổ thông thông, ngay cả ngọc thạch cũng không phải.

Trong lòng hắn có chút run rẩy, nhưng mơ hồ hiểu rõ gì đó.

“Đi, hồi phủ!”

Tiểu Xảo nháy mắt, có chút không kịp phản ứng.

“Nha…”

Hai người lên xe ngựa, xa phu cầm roi không quất mấy lần, hai con hắc mã toàn thân lông dài chậm rãi đi lại.

Trong xe, Lộ Thắng không nói một lời, không ngừng nhìn xem đá cuội trong tay.

Tiểu Xảo lúc này cũng phát hiện dị dạng của tảng đá.

“Lại bị lừa!” Nàng nói thầm trong lòng, cũng không nhiều lời, Đại công tử lần này còn khá tốt, trước kia một lần bị lừa lớn nhất, là vì một cái bầu rượu gọi là đồ cổ, bèn xài hơn ngàn lượng bạch ngân, kém chút làm lão gia tức chết.

Lần này mới một lượng bạc, thiếu gia có đôi khi ăn bữa cơm cũng không chỉ chút tiền ấy.

Xe ngựa một đường hồi phủ. Lúc đi ngang qua cửa thành, Lộ Thắng nghe phía bên ngoài có người kêu to.

“…Trước đó nghe nói Quỷ nước đã bị tiêu trừ! Một đạo nhân vân du bốn phương xuất thủ hóa giải nguy cơ của làng chài!”

“Người của Triều đình đến không?”

“Tới sớm, nghe nói Âu Dương bộ đầu trong tri phủ nha môn Cửu Liên thành cũng thiếu chút bị hãm vào. Còn may gặp được một đạo nhân vân du, nghe nói đạo nhân kia vừa xuất thủ, chính là kim quang lóe lên, Quỷ nước kia đương nhiên kêu thảm một tiếng, biến thành chất nhầy màu xanh, sau đó nổ tung thành khói đặc tản ra.”

“Không phải cao thủ triều định động thủ chứ?”

“Tất nhiên không phải!”

Lộ Thắng nghe ra đây là quan quân hộ vệ cửa thành đang nói chuyện phiếm.

Hắn thường xuyên sẽ cố ý đi ngang qua cửa thành bên này, binh sĩ hộ vệ nơi này tin tức linh thông, đều thích cầm chuyện hiếm lạ khắp nơi khoác lác nói nhảm.

“Đúng dịp như thế…” Lộ Thắng trên mặt bất động thanh sắc.

Hắn hồi tưởng lại khối ngọc thạch trước đó, trong lòng trầm xuống.

Xe ngựa chậm rãi hướng về phía Khô Vinh đường phố, đoạn đường phồn hoa nhất trong thành chạy tới.

Huynh Đệ Hội