Chương 4: Mưu sự tại Nhân, thành sự tại Thiên
Thoáng lặng im trước câu hỏi của con gái, Trưng Định nhìn xa xăm về khoảng sân trước nhà.
Thấy từng tia nắng đang trút hết những ánh hào quang cuối cùng để nhường chỗ cho bóng tối xâm chiếm lấy vùng không gian này, hắn đáp:
- Có những chuyện, sau này lớn lên thì con sẽ hiểu.
Thấy cha nhìn một cách xa xăm về phía trước, Trưng Nhị cũng bắt chước nhìn theo. Nhưng chỉ thấy một màu vàng sẫm đầy u buồn, nàng gãi gãi đầu và bắt đầu mường tượng ra khung cảnh người dân đang bị tra tấn ở trong các khu khai khoáng.
Một bầu không khí yên lặng đến mức thương tâm nhanh chóng bao bọc hai người.
Không biết từ lúc nào, trên gương mặt thanh tú ấy chợt xuất hiện hai hàng lệ rơi.
Mãi tới khi bóng tối hoàn toàn xâm chiếm nơi đây, thanh âm thì thào của Trưng Định mới vang lên:
- Ngày đi Đêm đến. Ánh Sáng xa khuất, Bóng Tối xâm lấn. Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
- Bóng Tối đã nhấn chìm Dân Tộc Ta suốt hơn 100 năm. Đã đến lúc Ánh Sáng phải thức giấc xua tan đi màn đêm lạnh giá ấy, phải không Lão Thiên?
Dứt lời, hắn quay sang nhìn đứa con gái bé bỏng của mình và nói tiếp:
- Cũng đã hơn 5 năm, con chưa gặp mẹ và chị. Ngày mai, cha sẽ dẫn con về quê ngoại để thăm hai người.
Bị thanh âm của cha làm cho bừng tỉnh, Trưng Nhị vội vã lau đi những giọt lệ đang còn vướng trên khóe mi, đáp lại:
- Dạ! Để con chuẩn bị một vài món quà cho mẹ và chị.
Lời vừa dứt, Trưng Nhị sung sướng, lập tức lao ra ngoài cửa và nhanh chóng khuất dạng sau những áng cây.
Thấy con bé đã rời đi, Trưng Định trầm mặt, thì thầm:
- Xin lỗi các con. Ta không phải là một người cha tốt.
Bất giác, ánh mắt của hắn khẽ liếc tới một gốc cổ thụ.
- Mục lão! Nếu đã đến thì cũng nên gặp mặt tiểu bối a.
Thanh âm của Trưng Định vừa dứt, bỗng một cơn gió ùa tới làm cho các nhánh cây đung đưa.
Thân ảnh của một ông lão đột ngột xuất hiện ở không trung và từ từ bay xuống.
Vừa tiếp đất, Mục lão nói:
- Nếu Lạc tướng đã quyết, vậy thì còn gọi lão ra làm gì?
Nghe vậy, sắc mặt của Trưng Định lộ vẻ khó xử, môi mấp máy:
- Mục lão cũng biết rồi. Không phải tiểu bối không muốn cho con bé tu luyện.
Nghe thế, lão xua tay và đáp lại:
- Lão hiểu nỗi khổ tâm của ngươi chứ. Một khi con bé tu luyện, chắc chắn tốc độ tinh tiến cảnh giới của nó sẽ rất khủng bố.
- Đồng thời, theo tu vi tăng cao, thì khí tức trên người của nó cũng sẽ tỏa ra càng ngày càng nồng nặc hơn. Mà điều này rất dễ thu hút Thần ý của Võ Quân và Võ Vương.
Tới đây, ông khẽ thở một hơi dài, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lạc Tướng và nói tiếp:
- Nhưng nếu trong khoảng thời gian này chúng ta tìm được Địa Âm Linh Thể, mà con bé vẫn chưa tu luyện gì, thì điều này có quá muộn không?
Đồng ý những gì mã Mục lão đã nói, Trưng Định hít một hơi và đưa quan điểm của bản thân:
- Tìm kiếm suốt gần 10 năm, bất kỳ tên nam tử nào, chúng ta cũng lều lột qua một lần. Nếu thật sự có Địa Âm Linh Thể, thì chúng ta đã phát hiện.
- Nếu nam tử ở hiện tại không có, thì chỉ có thể ở những đứa trẻ sơ sinh của tương lai. Mà không phải tiền bối đã nói, hai đứa chúng nó cần phải âm dương lưỡng hợp hòa làm một sao?
- Tiền bối bắt một đứa bé chưa lên 10 song tu kiểu gì cơ chứ?
Nghe những lời này, Mục lão á khẩu. Thật sự mà nói, lão cũng bất ngờ khi Trưng Định suy tính đến mức này.
Thấy Mục lão không đáp lại, hắn nói tiếp:
- Tiểu bối nghe nói Lạc tướng của huyện Chu Diên không thể luyện võ. Thậm chí cả gia tộc đó cũng không thể luyện võ.
- Mục lão biết thông tin gì về dòng dõi này không?
Nghe vậy, khuôn mặt nhăn nheo của Mục lão dần nghiêm lại, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Nói như vậy, Lạc tướng muốn gả con bé cho dòng dõi này?
Trước câu hỏi của ông, Trưng Định lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó thở một hơi dài và đáp:
- Mưu sự tại Nhân, thành sự tại Thiên. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, nếu việc không thành thì chỉ có thể trách ông Trời cho cần nhưng lại không ban lưỡi câu.
…
1 Tháng sau.
Tại phủ Lạc tướng huyện Chu Diên.
Trong căn phòng khách vừa vặn ấy, hiện có một người đàn ông trung niên, một hắc y nhân và một tiểu cô nương xinh xắn.
Người đàn ông ngồi ở chiếc ghế trung tâm có dáng vẻ hơi gầy gò, còn ánh mắt sắc lẹm thì liếc nhìn cô bé và âm thầm đánh giá:
- Thân cao 1m5, khuôn mặt thanh tú, khí chất hòa nhã ổn trọng. Tuy rằng chỉ mới 10 tuổi, nhưng con bé đã ra dáng của một mỹ nhân hại nước hại dân.
- Không sai! Đứa trẻ này phù hợp với yêu cầu của dòng tộc.
Thu lại tầm mắt, Dương Thái Bình quay sang nhìn tên hắc y nhân kia và nói:
- Phiền ngươi báo lại với Trưng Lạc tướng, đứa bé này, ta nhận. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ con bé trong khoảng thời gian còn lại, ngươi có thể lui.
Nghe vậy, hắc y nhân đứng dậy và ôm quyền nói:
- Đa tạ Dương Lạc tướng.
- Việc đã hoàn thành, ta cũng nên cáo lui.
- Ừ!
Thấy tên kia đã rời đi, Dương Thái Bình mới lần nữa đảo mắt tới nhìn cô bé và hỏi:
- Kể từ giờ, ngươi là nghĩa nữ của ta. Còn không mau dâng trà kính phụ?
- À khoan đã. Ngươi ngồi đây đợi một xíu, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Dứt lời, ông ta lật đật đi vào bên trong.
Chứng kiến vẻ hối hả của ông ấy, tiểu cô nương vươn cánh tay lên che lấy miệng cười, còn hai mắt phượng hiền dịu khẽ liếc nội thất xung quanh trong căn phòng này.
Và rồi bất giác, ánh mắt của nàng va phải một đôi mắt bầm đen đang lấp ló sau cánh cửa ra vào.
Bắt gặp đôi mắt này, cô bé giật mình và hoảng sợ la to:
- Maaaaaaaaa.
Điều này làm cho chủ nhân của cặp mắt bầm đen ấy cũng lộ vẻ hoảng hốt và nhanh chóng chạy vào trong phòng khách.
Vừa chạy vào bên trong, hắn lập tức giương hai con mắt sưng húp của mình liếc tiểu cô nương và hỏi:
- Maaaaaaaaa… ma…ở đâu?
Nghe thế, tiểu cô nương liền chỉ một ngón tay vào hắn và mỉm cười nói:
- Ngươi chính là ma.
Chỉ tay vào mặt của mình, thằng nhóc lộ vẻ ngạc nhiên và “ú ế” hỏi ngược:
- Ta là ma?
- Ngươi đùa ta à?
Thấy gương mặt tức giận của thằng nhóc đang tiến sát lại gần mình, tiểu cô nương khoanh tay lại trước ngực và ngoảnh mặt sang một hướng khác, nói:
- Ta không đùa ngươi.
- Lúc này, hai con mắt của ngươi thì một to một nhỏ, một tím một đen. Tóc tai thì bù xù, còn khuôn mặt thì biến dạng trông y xì cái mặt của con heo.
- Không tin, ngươi tự mình lấy gương soi mặt của mình xem thử có giống như những gì ta nói hay không?
Lời của cô bé vừa dứt thì từ bên trong bỗng có một giọng nữ mang nét lo lắng cất lên:
- Sách nhi, con lại bị bọn nó đánh hả?
Thanh âm này vừa vang vào tai, sắc mặt của thằng nhóc chợt biến đổi.
Không một chút do dự, cậu ta liền thủ thế và lật đật chạy ra bên ngoài.
Ngay khi thân ảnh của cậu khuất dạng sau cánh cửa, thanh âm của Dương Thái Bình vang lên:
- Cái thằng nhóc này. Haizz!
Thấy tiểu cô nương ngẩng đầu lên và dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, Dương Thái Bình giải thích:
- Để cho ái nữ chê cười. Thằng nhóc lúc nãy là con trai của ta.
- Tên của nó là Dương Thi Sách. Năm nay 9 tuổi.
- Mặc dù nó nhỏ hơn con 1 tuổi, nhưng theo bối phận thì con vẫn phải gọi nó một tiếng Anh.