Chương 20: Dị tượng 1
Cảm nhận sinh mệnh lực của mình đang bị gốc cây này rút đi, Gia Mỹ có thể khẳng định những gì đang diễn ra xung quanh:
- Đây là.. đây là Dị Tượng. Là năng lực của Võ Quân, vì sao Liễu Như Yên lại có thể thi triển được nó?
Nàng không biết.
Tuy nhiên chính bản thân Gia Mỹ đã chiêm nghiệm được Dị Tượng của sư phụ, cho nên nàng hiểu rõ hơn ai hết về uy lực thật sự của nó.
- Người tạo ra Dị Tượng sẽ phải niệm chú và đứng bất động trong suốt khoảng thời gian nó hình thành (lâu hay nhanh tùy thuộc vào thực lực của người tạo).
- Từ đó, ta có một cách phá giải. Đó là nhân lúc Dị Tượng chưa hoàn toàn thành hình, chúng ta phải tìm cách ngăn kẻ này lại.
- Tuy nhiên, việc đứng bất động này là khuyết điểm nhưng cũng chính là ưu điểm. Vì trong suốt khoảng thời gian ngưng hình của Dị Tượng, Thiên Địa sẽ ban cho người đó một đợt chúc phúc.
Đang nhớ lại những gì sư phụ dạy bảo, nàng chợt cảm thấy lồng ngực của mình nhộn nhạo.
Tít tắt ngay sau đó, một thanh âm vang lên:
- Phụtttt!
Không thể kìm nén, Gia Mỹ lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Theo ngụm máu này, sắc mặt của nàng dần hồng hào trở lại. Tuy nhiên, hơn phân nửa Võ Lực còn sót lại trong đan điền bỗng hóa hư vô.
Mặc dù, Gia Mỹ không còn bị những cơn đau đớn hành hạ nữa. Nhưng điều này hoàn toàn vô nghĩa, vì hiện tại bản thân chả khác gì một người bình thường là bao.
Gia Mỹ thật sự, thật sự không hiểu tại sao lại xảy ra việc này. Nàng đã từng nhiều lần hỏi sư phụ, nhưng chưa một lần nào ông giải đáp những nghi vấn này, hay nói về ám thương mà bản thân đang gánh chịu.
Nhìn những mầm non mơn mởn kia đang ngày một cao lớn, Gia Mỹ giương ánh mắt tuyệt vọng nhìn về hướng của Thi Sách. Nhưng giờ đây, tại vị trí đó nào còn thân ảnh của huynh ấy.
- Chẳng lẽ trước khi chết, mình muốn nhìn huynh ấy một lần cuối cũng không được sao?
Dường như nhớ gì đó, Gia Mỹ vui mừng bật thốt lên:
- Còn hai vị thúc thúc. Đúng rồi, hai vị thúc thúc.
Tuy nhiên tia hy vọng này đến nhanh đi cũng nhanh khi bản thân nhận ra một vấn đề.
- Vì sao đã qua một khoảng thời gian dài, hai thúc ấy vẫn chưa hiện thân?
Không một ai giải đáp nghi hoặc này của nàng. À không, đã có một giọng nói chói tai cất lên:
- Hai vị thúc thúc? Haha! Ý của ngươi là hai tên Võ Tôn trung kỳ đã trúng Mị Nhãn Tam Đồng Quan của ta ư?
Lời vừa dứt, sắc mặt của Liễu Như Yên khẽ biến, ánh mắt liền liếc về phương nam.
Nhận ra biểu cảm khác thường của ả yêu tinh, Gia Mỹ men theo ánh mắt của cô ta nhìn tới một vùng không gian.
Tiếng “đùng đùng” vang lên.
Lúc này, sương mù màu hồng tại vị trí đó đang không ngừng bị khuấy động.
Chưa đầy hai cái chớp mắt, khoảng không gian do sương mù hồng tạo thành bị đánh tan ra.
Lập tức, hai bóng người từ bên ngoài nhảy vào bên trong và cất giọng nói to:
- Yêu tinh. Ông ngoại Sói Cô Độc của ngươi tới đây.
- Có Điểu ta ở đây. Ai dám làm hại tiểu thư?
Nghe hai giọng nói quen thuộc này, Gia Mỹ như đuối nước vớ phải khúc gỗ nổi. Không khống chế được cảm xúc, nàng liền nhảy cẫng lên, vừa vẫy tay, vừa vui mừng la to:
- Hai vị thúc thúc. Gia Mỹ ở đây. Gia Mỹ ở đây.
Nghe vậy, Điểu liền tức tốc chạy tới bên cạnh của nàng và hỏi:
- Tiêu Thư không sao chứ?
- Gia Mỹ không sao. Hai vị thúc thúc đi đâu giờ mới tới? Có thấy Ca Ca của ta không?
Trước câu hỏi này, Điểu gãi gãi đầu và ấp ún.
- Xin lỗi Tiểu Thư! Hai ta không tận chức.
…
Chứng kiến hai con cá bơi vào Dị Tượng, sau đó nhớ lại những lời vừa nãy, Liễu Như Yên bỗng cảm thấy mặt của mình “ran rát”.
Hàng lông mày đen của nàng khẽ nhíu xuống, tam đồng lập tức giương tới vị trí của hai tên hắc y nhân.
Tuy nhiên thấy bọn chúng vẫn bình thường và không hề có bất cứ dấu hiệu nào trúng mị thuật, nàng thu mị nhãn sau đó lại đảo xuống lườm Gia Mỹ:
- Chết tiệc! Đêm dài, quả nhiên lắm mộng.
- Nếu không đứng bất động, thì mình đã giết con nhãi ranh kia từ lâu. Làm gì để nó nhảy nhót như vậy?
Thần Ý quét về phía sau. Thấy những mầm non mới nhú kia đã phát triển tới mức gần như trở thành một cành cây hoàn chỉnh, khóe môi đỏ mọng bất giác nhếch lên:
- Không sao! Đợi Dị Tượng của mình hoàn toàn thành hình. Đây cũng là Tử Kỳ của bọn chúng.
Sau khi thấy tiểu thư vẫn an toàn, trái ngược với Điểu, Sói cô độc vác một thanh đao lên vai, ngẩng đầu lên trời nhìn chằm chằm Liễu Như Yên, không một chút hoảng sợ nói:
- Yêu tinh, ngươi chỉ mới Võ Tôn sơ kỳ. Vì sao lại có thể thi triển được Dị Tượng?
Lời vừa dứt thì đây cũng là lúc hắn đạp một cái thật mạnh xuống mặt đất. Cứ thế, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất trước mắt của mọi người.
- Thật hay giả? Ăn một đao của lão tử trước.
Thanh âm của Sói lần nữa vang lên thì cũng là lúc thân ảnh của hắn hiện ra trước người của Liễu Như Yên và tung ra một đạo xé gió.
- Loạn Phong Trảm.
Chỉ trong một nhịp hô hấp, thanh đao hóa thành vô số đạo tàn ảnh có màu xám, sau đó nhanh chóng bổ lên khắp người của yêu tinh.
Vô số tiếng “keng keng” liên tục vang lên. Tuy nhiên không có một đao nào có thể xâm phạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của Liễu Như Yên. Tất cả chúng nó đều bị một lớp linh khí màu hồng chặn lại.
Thấy thế, khóe môi đỏ mọng của nàng bất giác cong lên.
Chứng kiến việc này, sắc mặt của Sói không còn bất kỳ nét thong dong nào nữa.
Đạp vào lớp linh khí màu hồng một cái để lấy thế tiếp tục ở trên không, Sói lộ vẻ nghiêm trọng, vội vã nói to:
- Linh Khí Hộ Thể. Lão Điểu! Dị Tượng là thật, ngươi muốn chết hay sao còn đứng ngây ra đó không chịu ra tay?
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, tay cầm đao xoay một vòng, đan điền thì co bóp mạnh làm cho Võ Lực luân chuyển tới cực hạn.
Tới khi Võ Lực màu xám liên tục chạy ngang chạy dọc xung quanh thanh đao thì đôi mắt đang nhắm kia mới lần nửa mở ra.
Nhìn Liễu Như Yên, hai con ngươi của Sói lóe sáng.
- Nhân Đao Hợp Nhất.
Thân ảnh của hắn lại lần nữa trở nên vô hình. Tại vị trí đó chỉ còn mỗi thanh đao đang ngày một to lên.
- Khai Sơn Đao.
Chứng kiến thanh đao khổng lồ kia giương lên trời sau đó bổ thẳng xuống tựa như một ngọn núi hùng vĩ chấn tan mọi vật cản, lồng ngực của Liễu Như Yên dao động mạnh, lòng nghĩ:
- Đao chưa tới, nhưng uy thế đã đến. Mạnh đấy.
- Nhưng, đây là cơ hội tốt để kiểm tra sức phòng ngự của Linh Khí Hộ Thể. Để ta xem, thực lực chân chính của hai người các ngươi.
Trái ngược với ả, tâm trạng lúc này của Điểu cũng giống như lão Sói. Nó cực kỳ bồn chồn và lo lắng không yên.
Tuy nhiên, máu của hắn không có dồn lên não giống như tên đồng bạn.
Ngay khi thấy lớp linh khí hộ thể kia không bị phá vỡ, Điểu biết thực lực của ả yêu tinh này không phải dạng vừa.
Vì vậy, hắn liền tức tốc chạy tới vị trí mà hai người đã vào, nói to:
- Lão Sói! Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là bảo vệ Tiểu Thư. Chúng ta không cần phải khô máu với địch nhân mạnh như vậy.
- Mau rút!
Điểu vừa nói, vừa vận dùng toàn bộ Võ Lực đấm đá vào đám sương hồng đang bao phủ lối đi kia.
Nghe những lời này, thanh đao khổng lồ sắp bổ vào lớp linh khí hộ thể bỗng nhiên ngưng lại.
Ngay sau đó, thanh âm của Sói cất lên:
- Lão Điểu, mau tránh ra.
Lời dứt, thanh đao khổng lồ liền chuyển hướng và trảm mạnh về vị trí của Điểu.