Chương 15: Gió bắt đầu thổi 2
Sau khi lắng nghe toàn bộ những gì Liễu Như Yên kể, ánh mắt của Tô Xán lộ vẻ đăm chiêu.
Biết anh ấy đang nghĩ cách, Liễu Như Yên không quấy rầy, chỉ im lặng và ngoan ngoãn làm con thỏ trong lồng ngực của hắn.
Một khắc trôi qua, bầu trời rực sáng cũng dần ngả vàng.
- Có rồi!
Nghe tiếng bật thốt của hắn, Liễu Như Yên đang liêm diêm ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc. Không một chút do dự, nàng ngẩng mặt lên và hỏi:
- Huynh đã có cách?
Đáp lại nàng bằng một cái gật đầu và một nụ cười tràn ngập tự tin, Tô Xán đáp:
- Phải!
Dứt lời, hắn liền cúi đầu và đặt vào đôi môi chúm chím đỏ tươi kia một nụ hôn, sau đó mới nói tiếp:
- Từ xa xưa, khi dựng vợ gả chồng, thông gia hai nhà cực kỳ chú trọng về việc môn đăng hộ đối.
- Hoàng tộc cũng không ngoại lệ.
Nghe tới đây, Liễu Như Yên vẫn chưa định hình được phương án mà hắn đưa ra, bèng hé môi hỏi:
- Ý của anh là?
Dơ một ngón tay lên ra hiệu cho nàng im lặng, Tô Xán vừa cười vừa đáp:
- Tạm bỏ qua vấn đề nguồn gốc huyết mạch của đôi bên.
- Bên nhà Trai có bối phận gì? Thi Sách là con trai của một Lạc Tướng cỏn con, một gia tộc không thể tu luyện, cao thủ hộ vệ thì ít. Và đặc biệt, không có bất cứ thế lực mạnh nào chống lưng, có chăng cũng chỉ là bọn tàn dư của Hùng Vương.
- Còn Như Yên là con gái của một Đô Úy, ở sau lưng có gia thế nồng hậu, cao thủ nhiều như mây và đặc biệt có Đông Hán làm hậu thuẫn.
- So về chức vụ và gia tộc, Như Yên ăn chặt. Còn nếu so về thế lực hậu phương, thì tên Thi Sách kia lại càng không bằng.
- Thế vì sao Hoàng Thượng lại chọn Thi Sách và Như Yên, mà không phải một người nào khác có bối phận như nhau? Muội đoán xem?
Nghe câu hỏi này, Liễu Như Yên lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không biết. Nhưng sau đó, nàng lại đáp:
- Có thể Hoàng Thượng thấy hai nhà ở cùng một huyện Chu Duyên, nên mới ghép đôi?
Lắc đầu khi nghe những đáp án này, Tô Xán cười lạnh nói:
- Cũng có phần đúng nhưng mọi chuyện nào đơn giản như vậy.
Khẽ nhíu mày, Liễu Như Yên nhăn nhó trả lời tiếp:
- Hay là thỏa thuận của các Gia Tộc lớn về dòng dõi họ Dương này?
Nghe vậy, Tô Xán lại lắc đầu và giải thích:
- Như lúc nãy huynh đã phân tích. Thế lực sau lưng của tên nhãi này cũng chỉ là bọn tàn tư của Hùng Vương, giống như một con chó lâu lâu ra táp chúng ta một miếng, xong cụp đuôi chạy.
- Có cho lương thảo để chúng liên hợp lại đối chọi với chúng ta, bọn chúng cũng không dám.
Nghe tới đây, Liễu Như Yên như bắt được vàng, vội vàng nói:
- Ý của huynh là giết Thi Sách?
Lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, Tô Xán lập tức ký yêu vào vầng trán trắng nõn kia một cái.
- Uizaa! Sao huynh đánh Như Yên?
Thấy Liễu Như Yên phùng mang trợn má nhìn mình, Tô Xán thiếu điều muốn đặt nàng xuống giường đại chiến bảy bảy bốn mươi chín hiệp.
Thở nhẹ một cái, hắn giải thích:
- Trong đầu của muội lúc nào cũng chỉ nghĩ chém chém giết giết thôi sao? Bộ muội chưa bao giờ nghe câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó” à?
Hai mắt hạnh thoáng trừng lớn, còn môi đỏ mọng thì há hốc. Đúng vậy, thật sự, bản thân nàng đã quên mất vụ việc này.
- Tô huynh nói rõ đi mò, người ta nôn nóng muốn chết rồi nè.
Cảm nhận cơ thể ướt át đang không ngừng uốn éo trong lòng mình, máu của Tô Xán sôi sùng sục. Vừa vuốt ve cơ thể nàng, vừa nghĩ thầm “tiểu yêu tinh. Lần này, nàng xuống giường nổi, thì ta là phế vật”, miệng há hốc nói:
- Được rồi! Cái Hoàng Thượng nhìn thấy đó chính là dòng tộc này không thể tu luyện võ đạo. Mà không thể luyện Võ, vậy thì tinh thần của họ sẽ đổ dồn hết vào Văn.
- Hiện tại đất nước chúng ta đang rất cần nhân tài tri thức để trị quốc, an dân. Chứ không phải là đi đánh giặc, vì lực lượng võ phu đã dư thừa. Vậy nên trong thời điểm hiện tại, những Quan Văn này rất có ích cho Hoàng Thượng.
Nhìn vào ánh mắt mờ đặc như dại ra của Liễu Như Yên, Tô Xán tỏ vẻ phấn khích và dùng tay vuốt vuốt ve ve thân hình kiều diễm ướt ác của nàng, nói tiếp:
- Mà như lúc ban đầu huynh đã nói, cả hai nhà phải môn đăng hộ đối thì mới kết thông gia được, đúng chứ?
- Hai hôm nữa, kỳ thi Hương sẽ diễn ra. Chỉ cần khiến tên nhãi kia không thể thành Quan, há chả phải bối phận của cả hai vốn đã chênh lệch thì nay lại càng lệch như trời với đất ư?
- Liệu Hoàng Thượng còn cần một tên phế vật đến cả kỳ thi Hương cũng không thể vượt qua?
- Ngoài ra, Như Yên nay đã 23 tuổi, còn Thi Sách chỉ mới 18. Chẳng lẽ muội phải đợi hắn thêm 3 năm nữa ư? Mà khi đó, chưa chắc gì hắn ta đã thành công vượt qua các bài thi và trở thành Quan? Há chẳng phải bắt muội ở giá suốt đời?
Nói tới đây, bàn tay hư của hắn lại manh động.
Thấy Như Yên vẫn đang bất động dường như ý thức chưa rời khỏi mạch suy nghĩ, Tô Xán bật cười và bồi thêm vài câu:
- Đợi thằng nhãi Thi Sách kia trượt thi Hương, muội cứ nói những điều này cho phụ thân, ông ấy sẽ tấu lên Hoàng Thượng và sau đó lấy lý do này để từ hôn.
- Và đồng thời, huynh cũng sẽ nói với phụ thân của huynh xin Hoàng Thượng tác hợp cho hai chúng ta.
- Muội đừng quên, phụ thân của anh mới từ chiến trường trở về, đạt được công lao hiển hách. Chỉ một yêu cầu nho nhỏ này, huynh nghĩ Hoàng Thượng sẽ không từ chối.
Nghe không sót một chữ nào, Liễu Như Yên không còn gì để nói. Nàng cực kỳ bái phục trước sự thông minh của Tô Xán.
Vốn bản thân muốn nhờ cậy uy danh hiển hách của cha hắn để giúp mình từ hôn. Thật không ngờ, hắn lại tìm ra một lý do hoàn hảo tới vậy.
Hồi phục tinh thần, ánh mắt của Liễu Như Yên lộ vẻ vui mừng không thể tả nổi, còn miệng thì nở nụ cười duyên:
- Vẫn là huynh thông minh. Như Yên biết phải làm gì rồi ạ.
Nghe vậy, Tô Xán cười khà khà và ôm chặt lấy thân hình kiều diễm này, đáp:
- Nếu em không còn gì vướng bận, hai chúng ta nên làm chính sự a.
Liễu Như Yên chỉ biết cười hihi và tỏa vẻ oe thẹn dúi mặt vào lồng ngực của hắn.
- Hihi haha!
Và thế là cả hai rơi vào trạng thái hoang lạc, mây mưa không biết điểm dừng khiến cho người ngoài như Đại Gian phải ngượng chín mặt và không ngừng kiềm chế tinh huyết dao động.
Cả ba không hề hay biết rằng trong căn phòng hương mật đó còn có người thứ tư.
Kẻ thứ tư này có dáng vẻ y hệt Liễu Như Yên. Hiện nàng đang ngồi trên chiếc ghế đẩu và nhâm nhi tách trà gừng.
Nếu cho Đại Gian bắt gặp, thì chắc chắn ông cũng sẽ không thể nào phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Không! Vẫn có một điểm khác, đó là đôi mắt hạnh đang lóe sáng kia. Nếu nhìn kỹ một xíu vào chúng nó, có thể thấy trong mỗi tròng mắt đang chứa lấy ba con ngươi nhỏ hơn.
Những con ngươi này có màu vàng và chúng đang không ngừng quay tròn.
Nếu xâm nhập vào góc nhìn của Liễu Như Yên sở hữu đôi mắt quái lạ này, chúng ta có thể thấy trong căn phòng này chỉ có một Liễu Như Yên duy nhất. Đó chính là cô gái đang ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà này.
Còn Liễu Như Yên đang được Tô Xán âu yếm kia hóa ra chỉ là một cái gối ôm.
Nếu để người ngoài biết Tô Xán đang làm trò khùng điên với một cái gối, chắc hắn có chết cũng không thể rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.