Chương 11
Bấy giờ, Thi Sách mới vỡ lẽ lý do vì sao em ấy chấp tay và nhắm mắt.
Khẽ vươn tay lên bắt lấy một con Đom Đóm, sau đó nhìn chằm chằm vào nó, hắn lộ vẻ hiếu kỳ và tỏ ra thích thú nói:
- Có thật không? Để anh ước thử?
Và thế là hai mắt của Thi Sách nhắm lại, đôi môi bắt đầu mấp máy.
Vài giây sau, hắn mở mắt ra và hất nhẹ hai tay lên bầu trời. Được sự trợ lực, Đom Đóm vỗ cánh tung bay và nhanh chóng hòa mình vào dãy ngân hà.
Thấy vậy, Gia Mỹ trêu ghẹo:
- Anh ước gì thế, sao nhanh vậy?
Cười nhẹ trước câu hỏi của em, hắn lắc đầu và hỏi ngược lại:
- Thế em ước gì nè?
Gia Mỹ khoanh tay, xoay người lại nhìn về một phương khác và đáp:
- Không nói cho anh biết đâu. Nếu em nói ra, thì điều ước sẽ không thành hiện thực.
Vừa dứt lời, nàng dường như chợt nhớ ra gì đó, bèng quay người lại hùng hùng hổ hổ nói:
- À đúng rồi. Em chưa xử anh cái tội hồi nãy dám bỏ rơi em?
Thấy em ấy đang mài răng vuốt, Thi Sách cúi đầu nhìn vào hai cánh tay của mình và nuốt nước bọt cái “ực”.
Không một chút do dự, hắn áp súc lực vào hai chân và xoay người bắt đầu lấy đà chạy đi.
Gia Mỹ thấy vậy thì che miệng cười khúc khích. Tâm tư trĩu nặng trong nàng giờ đây vơi hơn phân nửa.
- Cha mẹ dọn đồ ăn xong rồi. Hai đứa mau vào đây.
Nghe cha gọi, hai người nhanh chóng chạy tới vị trí lúc nãy.
Khi sắp tới nơi, bất chợt, Thi Sách bước tới gần Gia Mỹ và nói:
- Đây là bữa tiệc đặc biệt, nên em hãy nhắm mắt lại nhé.
Vừa nghe tới đây, trong đầu của Gia Mỹ xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
- Nhắm mắt? Đặc biệt? Chẳng lẽ ngoài đàn Đom Đóm kia, mọi người còn cho mình một bất ngờ khác?
- Hay là?
Suy nghĩ của Gia Mỹ tới đây lập tức bị cắt đứt khi hai cánh tay của Thi Sách từ sau đầu của nàng vòng ra đằng trước, sau đó che khuất đi tầm nhìn của nàng.
Cùng lúc này, giọng nói của hắn cất lên:
- Bình tĩnh. Để anh dẫn em đi.
Biết cha mẹ và anh muốn cho mình bất ngờ, Gia Mỹ cũng không phản ứng kịch liệt. Nàng chỉ đơn giản điều chỉnh hai bàn tay kia một xíu, sau đó trêu ghẹo đáp lại:
- Anh đi được không đó? Hay chỉ thấy mỗi mái tóc đen của em?
Bị khịa, Thi Sách mặt đỏ tía tai, hừ một cái nói:
- Em cứ bước đi đi. Anh lo được.
- Phải không đó? Em nhớ là anh vẫn còn thấp em gần một cái đầu mà?
- Gru… Vài năm nữa, em chỉ đứng tới nách của anh thôi.
- Hic! Nghe sợ quá cơ. Em không tin anh cao bằng em.
- Hãy đợi đấy!
Trêu đùa thì trêu đùa vậy thôi, nhưng nàng vẫn bước đi một cách chầm chậm.
Không bao lâu sau, hai đứa đã đứng trước mặt cha mẹ. Thấy cái gật đầu của cha, hai tay của Thi Sách mới buông dần ra.
Đôi mi đang nhắm chặt bỗng thả lỏng và bắt đầu động đậy.
Ánh sáng mị hoặc huyền ảo len lói qua khe hở ở mắt bắt đầu soi sáng khắp không gian lạnh lẽo tối tăm trong tâm thức của Gia Mỹ.
Vừa nhận diện được viễn cảnh trước mắt, ngay lập tức một chiếc bánh phủ đầy kem trắng đã ập vào mị nhãn của nàng.
Cùng lúc đó, thanh âm của cả ba người cất lên:
- Chúc mừng sinh nhật con, Gia Mỹ!
- Chúc mừng sinh nhật Gia Mỹ!
Đi kèm theo đó là tiếng vỗ tay “phanh phách” và tiếng huýt sáo của Thi Sách.
Chứng kiến tất cả mọi việc, Gia Mỹ hơi lung lay, hai hốc mắt dần hình thành lệ.
Bản thân cứ ngỡ rằng, cứ ngỡ rằng mọi người không ai nhớ về sinh nhật của nàng. Nhưng mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán.
Lúc này, nàng cảm động đến mức không thể nói thành lời.
- Cha… mẹ… anh…con cảm ơn ba người.. Huhu!
…
Vừa trở về nhà sau bữa tiệc sinh nhật, Hồ Thị Nhữ lập tức kéo chồng của mình vào trong phòng và hỏi:
- Chồng mau nói cho vợ biết, làm cách nào để cứu con bé?
Gương mặt của Dương Thái Bình lộ ra vẻ bất đắc dĩ khi nghe vợ hỏi. Ông thở dài một hơi, sau đó hớp một ngụm trà rồi mới đáp:
- Đầu tiên, Trưng Lạc Tướng nói rằng “Gia Mỹ sống không quá 20 tuổi”. Nhưng ông ấy lại không hề tiết lộ bất cứ điều gì về lý do vì sao con bé sẽ chết, đúng chứ?
- Vâng! Vậy có nghĩa là chồng đã gặng hỏi ông ấy, nhưng câu trả vẫn là Không ư?
Nhìn vợ của mình bằng ánh mắt tán thưởng, Dương Thái Bình gật đầu một cái và nói tiếp:
- Ừ! Mà nếu không hiểu rõ căn bệnh của con bé là gì, thì oe rằng phương thuốc của ta chỉ sợ chữa không đúng bệnh. Đây chính là nguyên do đầu tiên khiến ta do dự.
Nghe vậy, Hồ Thị Nhữ hơi suy nghĩ và liếc chồng một cái, hỏi:
- Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông. Chồng có nói cho Trưng Lạc Tướng biết rằng bản thân có cách cứu vãn sinh mệnh của con bé không? Nếu nói ra điều này, vợ nghĩ chắc chắn ông ấy sẽ kể hết mọi thứ cho chồng biết.
Thầm khen vợ của mình thông minh, Dương Thái Bình khẽ lắc đầu và tỏ vẻ ngán ngẩm đáp:
- Ta chưa nói việc đó. Tất nhiên, ta có nguyên do của ta
Thấy hai hàng lông mày đen của vợ nhíu chặt lại, ông lật đật nói:
- Vì sao ư? Haizz! Cái này phải trách phương thuốc kia. Nó có tên gọi là Cộng Sinh Quyết!
- Bí pháp này sẽ trao đổi thọ nguyên giữa đôi bên và làm cho chúng cân bằng nhau.
- Ví dụ, người A sở hữu 80 năm tuổi thọ, còn người B thì sở hữu 20 năm tuổi thọ. Sau khi dùng Cộng Sinh Quyết, bên A sẽ phải nhường lại 30 năm tuổi thọ cho bên B để cả hai người đều có cùng 50 năm thọ nguyên.
- Lúc ban đầu, người A phải tới 80 tuổi mới chết, tuy nhiên sau khi chuyển thọ nguyên thì A sẽ chết vào năm 50 tuổi. Và người B đáng lý chỉ sống tới năm 20 tuổi, thì bây giờ lại có thể sống tới 50 tuổi.
- Nàng đã hiểu chưa?
Lời của Dương Thái Bình vừa dứt thì đây cũng là lúc thanh âm thánh thót cất lên:
- Nghịch Thiên.
Thấy hai mắt của vợ mở to, còn miệng thì há hốc, ông cũng không bất ngờ gì mấy. Ra hiệu cho nàng chú ý âm lượng, ông lại nhâm nhi ngụm nước trà, ánh mắt lộ vẻ bi ai.
Phải tiêu tốn vài chục giây, Hồ Thị Nhữ mới hết bất ngờ trước những gì chồng nói, nàng lập tức xoay người lại dòm ngó xung quanh và lật đật chạy ra bên ngoài đóng cửa lại.
Cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, nàng mới bước vào bên trong, nhìn chằm chằm vào hai mắt của chồng. Nhận ra ánh mắt bi ai đó, não của nàng nhanh chóng nảy số, hỏi:
- Bí pháp này nghịch thiên như vậy, liệu có phải trả giá gì không chồng?
Nghe vậy, Dương Thái Bình cười cười và đáp lại:
- Nàng thật thông minh. Quả không hổ danh là vợ của Dương Lạc Tướng.
- Đoán đúng rồi đó, sau khi sử dụng bí pháp này, ta sẽ chết.
Được chồng tán dương, Hồ Thị Nhữ cười duyên. Tuy nhiên nụ cười đó bỗng chốc úa tàn khi nghe những lời kia.
Chứng kiến biểu cảm của vợ, ông lại thở dài một hơi và nói tiếp:
- Ngoài cái mạng già của ta, thọ nguyên của Thi Sách cũng sẽ giảm một cách trầm trọng. Nàng nguyện ý ư?
Hồ Thị Nhữ chưa kịp tỉnh thì lại tiếp tục nhận thêm một đòn trời giáng. Điều này làm khiến cho cơ thể của nàng lung lay và đổ nhào vào chiếc sau lưng.
Dường như không tin được những gì mà bản thân đã nghe, nàng giương ánh mắt thẫn thờ nhìn chồng và nói nhỏ:
- Chồng…chồng trêu ghẹo vợ ư?
Lời vừa mới bật thốt ra khỏi môi, não của nàng chợt nhớ lại một vài đoạn ký ức và những gì mà ông ấy đã nói ban nãy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã hiểu rõ tường tận vì sao chồng lại do dự không đem chuyện bản thân có cách cứu vãn sinh mệnh của Gia Mỹ nói cho Trưng Lạc Tướng biết.
Đoán rằng vợ đã thấu hiểu nỗi lòng của mình, Dương Thái Bình ngồi đờ ra ghế và vươn tay lên xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương.