Chương 26: Vợ Cậu Tư - Chương 26

Phong nhìn tôi, ánh mắt anh rất bình tĩnh cứ tựa hồ như anh chưa từng nghe thấy tôi nói gì. Thấy anh vẫn im lặng, tôi lại hít một hơi dài, nói lại một lần nữa:

  • Em không phải Hai Lài, em là giả mạo, em lừa anh từ đầu đến giờ là em lừa anh.

    Phong mím môi, anh đi lại ghế ngồi xuống, bàn tay định châm điếu thuốc nhưng rồi lại thôi. Anh ngước mắt lên nhìn tôi, môi anh động đậy khẽ run.

  • Ừ thì sao?

    Ừ thì sao?...chỉ là ừ thôi sao???

    Tim tôi đập liên hồi, cơ hồ muốn đập văng luôn ra cả lồng ngực. Trời ơi...thái độ này là sao, là biết hay không biết, là giận hay không giận đây???

    Tôi đi từng bước đến trước mặt anh, run run hỏi:

  • Anh...có giận em không?

    Phong nhìn tôi, mắt anh dịu nhẹ, giọng trầm ấm:

  • Không có.

  • Vây.....có bỏ em không?

  • Không có.

  • Vậy.....có trách em không?

  • Không có.

    Không có....mẹ ơi, là không có. Thế hóa ra lâu nay tôi giấu giếm để làm gì, một mình ôm nổi sợ để làm gì?!!!

    Còn đang mơ hồ không biết nên nói cái gì nữa thì Phong lại kéo tay tôi, anh ôm tôi để tôi ngồi trên chân anh. Hơi thở nóng ấm phả vào má tôi, anh nói:

  • Anh biết lâu rồi, biết từ ngày đầu tiên em về nhà này. Anh cũng biết thằng Đạt thích em, khi em từ Sài Gòn đột ngột về đây thì nó là người nhờ anh tìm kiếm em. Thư Huyền..... tên rất đẹp nhưng anh lại quen gọi là Lài rồi. Mà dù cho em tên gì thì anh cũng vẫn thương em, thương em vì em là vợ anh.

    Từng câu từng chữ như thảm sâu vào tim tôi một lần nữa, trời ơi thì ra là từ trước đến giờ là anh giấu tôi, giấu tôi về việc anh đã biết tôi là Huyền. Bấy lâu nay là tự tôi lo lắng, tự tôi sợ sệt cũng tự tôi không tin vào tình yêu của chúng tôi. Bây giờ thì tốt rồi... tất cả mọi thứ đều được rõ ràng minh bạch, đoạn thời gian sau này tôi có thể ăn ngon thêm chút nữa, ngủ ngon thêm một chút nữa rồi.

    Hốc mắt ửng đỏ, tôi ôm lấy cổ anh, rì rầm nỉ non:

  • Sao anh biết rồi mà anh không nói cho em biết?

    Phong cũng ôm lấy tôi, mùi thơm từ cơ thể anh tỏa ra rất dịu nhẹ. Tôi hít hà vài hơi sảng khoái, lại nghe anh nói:

  • Em muốn giấu thì anh để cho em giấu, anh cũng muốn nghe chính miệng em nói ra. Cảm giác thấy em run run anh lại thấy thích, hay là rảnh rỗi em làm lại cho anh coi đi. Hiếm khi thấy em khúm núm ít nói như vậy mà.

    Tôi phì cười cắn nhẹ vào vai anh, trách cứ:

  • À thì ra anh cố tình, anh có biết em giấu giấu giếm giếm rất là khổ sở không hả? Cái thằng cha này nhìn vợ anh rầu rĩ anh vui lắm phải không?

    Phong bật cười, anh vui vẻ nói:

  • Là tại em có tội nên em giấu liên quan gì đến anh đâu. Ai biểu em không nói, em nói thì anh nghe mà.

    Tôi buông anh ra lại đấm vào ngực anh vài cái, thôi được rồi... là tôi là lỗi do tôi, anh không giận là được rồi, anh không trách tôi đã là tốt lắm rồi.

    Ôm lấy anh cái nữa thật chặt, tôi thủ thỉ:

  • Cảm ơn anh, nếu không có anh chắc chắn em sẽ khốn khổ lắm. Cảm ơn anh vì đã tin em, thương em và bỏ qua tất cả lỗi lầm cho em. Cảm ơn anh rất nhiều.

    Phong không nói gì, anh chỉ khẽ cười rồi ôm siết tôi trong vòng tay. Có đôi khi không cần lời nói chỉ cần hành động thôi là được rồi. Cũng như anh, anh chưa bao giờ nói cái gì quá nhiều nhưng mọi thứ anh đều âm thầm làm vì tôi, vì con và vì hạnh phúc sau này của chúng tôi. Thật sự đối với tôi chỉ cần như thế là đủ.

    .........

    Chuyện ngày hôm đó chỉ có tôi, Phong, vợ chồng Đạt và bé Li biết. Mà rõ ràng sự việc xảy ra là một âm mưu được sắp đặt từ trước chứ giữa tôi và Đạt làm gì có chuyện gì. Đạt thích tôi nhưng cũng không phải loại đàn ông hồ đồ làm chuyện đồi bại. Chắc chắn trong đây là do người bày mưu, mà người đó là ai tôi nhất định sẽ lôi ra ánh sáng.

    Phong có cho người điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả gì kinh ngạc. Tôi đến giờ vẫn không thể hiểu nổi là do ai làm. Là Thắm Lào.... má chồng tôi hay đáng sợ hơn cả là do Út Nhàn???

    Không. Không thể nào là Út Nhàn được, vì những biểu cảm chân thật đến đau lòng kia của cô ta thì sao là giả được...

    Út Nhàn từ bữa đó đến giờ cũng xin về nhà mẹ đẻ chơi, má chồng tôi cưng Út Nhàn là vậy nên không có ý kiến gì. Chưa kể lần này Đạt cũng xin đi theo về bên đó. Tôi nghĩ sau chuyện lần này giữa hai người bọn họ nhất định sẽ có tiến triển tốt hơn nữa.

    .........

    Xế chiều tôi theo Phong ra thị xã, hồi trưa bị trượt chân trong phòng tắm mặc dù không té xuống đất nhưng vẫn thấy đau đau. Có chút lo lắng nên Phong đưa tôi lên thị xã kiểm tra lại cho yên tâm. Lúc đi về, đi ngang chợ tôi vô tình thấy xe anh Ba Thành đang chạy hướng ngược lại. Dòng người buổi chiều xe cộ cũng đông nên tôi không nhìn được rõ lắm người ngồi bên ghế phụ lái chung với anh Ba Thành là ai. Nhưng mà nhìn sơ qua thì người đó tóc dài da lại rất trắng, chắc chắn không phải la là chị Thắm vì khi tôi đi thi thì chị Thắm vẫn còn nằm xem tivi ở phòng khách. Mà người này nhìn sao cũng thấy quen mắt nhưng lại không nhìn kỹ được là ai.

    Bực trong người, tôi quay sang nói với Phong:

  • Anh có thấy người ngồi trong xe anh Ba Thành là ai không?

    Phong ngạc nhiên, anh hỏi:

  • Anh Ba Thành hả, ở đâu sao anh không thấy?

    Tôi thở dài ủ rũ, đến cả xe anh Ba Thành mà Phong còn không thấy thì nói gì đến chuyện anh có biết người ngồi bên cạnh là ai không. Thôi...không biết thì thôi, dẹp qua một bên cho nhẹ đầu.

    Đi khám về mọi thứ vẫn bình thường, cả tôi và em bé trong bụng đều ổn. Chỉ có điều bác sĩ nói lưng tôi vẫn còn di chứng, sờ vào vẫn còn đau nên không được làm mạnh, chạy nhanh hoặc khênh vác quá sức. Khổ thiệt, bị đánh bùm bụp, bị sút dập ngực mà chỉ được xoa bóp sứt dầu chứ không được uống thuốc gì ráo nên lau lành. Đã vậy còn không được chụp X quang hay là Citi gì hết nên chỉ còn biết cách chịu trận, đợi sau khi sinh con xong nếu vẫn còn đau thì đi điều trị. Nghĩ tới tôi giận con mụ thầy ghê gớm, tôi mà bắt được bà ta một lần nữa thì coi coi, tôi nhất định sẽ tập trung hết sức lực vào đôi chân tôi sút cho một cái banh ngực luôn chứ không giỡn nữa. Thầy bà con mẹ gì mà đánh như vận động viên boxing. Tức ghê gớm.

    Thấy tôi mặt mày méo mó, Phong vỗ vỗ nhẹ lên đầu tôi, anh hỏi:

  • Làm gì mặt mày kỳ cục vậy, ai ghẹo em hả?

    Tôi lầm bầm:

  • Ai mà ghẹo em, tự dưng đau lưng em lại bực bội bà thầy. Giờ mà kiếm được bà ta chắc em bắt trớn em sút cho một cái liền luôn quá.

    Phong ngồi xuống kế tôi, anh xoa xoa lưng giúp tôi.

  • Đau nhiều không hay anh đưa em ra thầy Tám cho thầy coi rồi có gì điều trị cách khác?

    Tôi lắc đầu:

  • Thôi cũng không đến nổi đâu anh, đau nhưng không nhiều lắm. Anh mà đưa em ra thầy Tám thầy nắn nắn sờ sờ chắc em đau ch.ết. Thôi thôi em không đi đâu.

    Phong cười cười, anh vừa xoa xoa vừa nói:

  • Ừ nếu vậy để anh xoa giúp em, đau nhiều thì nói anh chứ đừng chịu đựng. Sau này bụng to mà đau nhiều thì nguy hiểm lắm.

    Tôi gật gật, ngồi ngã ra cho anh xoa bóp. Oa công nhận sướng thiệt, có chồng như vậy tốt ghê gớm.

    Sựt nhớ đến bà thầy, tôi hỏi:

  • Anh đã tìm được bà thầy chưa?.

    Phong lắc đầu, giọng anh nghiêm túc:

  • Chưa. Con trai bà ta thì tìm được rồi nhưng bà ta đã biến mất dạng. Anh có nhờ người để ý các vùng lân cận, chỉ cần bà ta còn sống thì sẽ tìm được người.

    Tôi gật gù, tự dưng trong lòng có linh cảm không tốt về bà thầy. Hy vọng sao cho linh cảm kia không linh nghiệm.

    .......

    Út Nhàn đi được 3,4 bữa mà má chồng tôi cũng không kêu về, chẳng bù cho tôi với chị Thắm, mới đi được vài bữa đã réo gọi um lên. Công nhận thiên vị vô cùng.

    Sáng nay ba chồng tôi phát lương cho người làm trong nhà về thăm nhà một lượt. Anh em bé Li cu Dừa thì về quê nội, Thu Cúc về mẹ, chú Thọ làm vườn cũng lên thành phố thăm con trai, anh Tùng tài xế không có nghỉ nhưng mượn xe đưa mẹ đi Cà Mau ăn giỗ, thành ra trong nhà không còn ai làm hết. Mọi khi mấy năm trước ba chồng tôi cho nghỉ luân phiên đặng cho ở nhà còn người lo việc nhà. Mà năm nay có mấy đứa con dâu nên thôi cho nghỉ một lượt để con dâu tự lo. Út Nhàn thì khỏe rồi, cô ấy về mẹ từ hổm rày nên trong nhà còn lại tôi với chị Thắm thôi.

    Chị Thắm đang nấu cơm thì hết củi, tôi thì đang gọt trái cây bỏ tủ lạnh để lát ăn tráng miệng. Thấy tôi đứng đó, chị Thắm mới kêu:

  • Lài em ra sau nhà phụ chị khiêng mớ củi vô chụm, củi dưới này hết rồi.

    Khiêng củi sao? Cái này đâu có được, lưng tôi đang đau lắm mà đằng sau trơn trợt dễ té, khiêng không cẩn thận là lạng quạng té thấy bà luôn chứ không giỡn à.

    Mặt tôi méo mó, nói nhỏ:

  • Nấu bếp gas hay bếp từ đi chị Thắm, hôm nay cũng đâu nấu gì nhiều đâu.

    Chị Thắm cau mày:

  • Không có được đâu, cá lóc đồng mà kho bếp ga lát ba về ăn cái biết liền. Chị em mình ra khiêng mỗi đứa một bận là đủ chứ gì. Đi em, lâu lâu lao động cho giãn gân giãn cốt, chứ ở không người ta nói mình làm biếng nhớt thay.

  • Nhưng mà...

    Chưa nói hết câu chị Thắm đã kéo tay tôi lôi ra ngoài. Củi khô được chú Thọ với cu Dừa chất trong kho, bình thường cứ hết củi chụm là bé Li hay Thu Cúc đem vào. Mà hôm qua hầm canh nhiều rồi sáng được cho về thăm nhà từ sớm nên vui quá chắc quên luôn khiêng củi rồi quá.

    Nhìn đống củi cao chất ngất mà tôi hít mấy hơi, cái này có chụm tới sang mùa cũng không hết. Quá trời quá đất nhiều mà.

    Chị Thắm chất lên tay tôi bó củi, chị cười hề hề nói:

  • Ôm có bó si nhê gì, nhẹ hều hà.

    Tôi nhăn mặt, thiệt sự rất muốn từ chối nhưng mà không thể từ chối được. Cái bó củi công nhận nhẹ tênh nên tôi đâu thể nào lấy lý do nặng quá mà khiêng không được. Lại càng không thể mang lý do bị bà thấy đánh còn đau, bởi vì củi quá nhẹ, có bị đánh cũng không thể không khiêng được. Quái, nhẹ vậy sao chị Thắm không khiêng đi cho lành kêu tôi làm gì không biết nữa.

    Thắm lào chất 3 bó củi lên tay tôi, xong rồi chị ta nói:

  • Đâu có nặng đâu hen, được rồi, em khiêng vô đi.

    Tôi nhìn chị Thắm, thấy cái mòi chị cũng định đi vô, tôi mới không vui hỏi:

  • Sao chị không khiêng phụ em thêm mấy bó nữa?

    Chị Thắm cười hề hề:

  • Nhiêu đó đủ chụm tới tối rồi, mà có kho cá thôi nên không cần nhiều đâu. Biết sao không, tay chị bị nhứt không có rinh được.

    Ơ mẹ nó, chị lừa tôi à chị Thắm???

    Thấy tôi mặt không vui, chị Thắm cũng kênh kiệu:

  • Trời ơi Lài, có 3 bó củi mà em. Ăn mấy chục kí gạo cũng ăn được không lẽ có mấy bó củi cũng nạnh hẹ chị hả. Thôi vậy thôi, để chị khiêng cho, tay chị đau cũng khiêng được mà.

    Ờ...tôi cũng không vừa nên sẵn tiện nói luôn.

  • Vậy ha, vậy chị cầm lấy đi, em khỏi khiêng.

    Tôi thấy mặt chị Thắm ngơ ngác mà tôi mắc cười. Cho chị chừa cái tật tài lanh xạo xạo, nè khiêng đi, giỏi khiêng đi.

    Tôi thấy chị Thắm mím môi, mặt giận lắm, chị ta đưa tay qua ôm bó củi mà run run vì tức. Thấy vậy tôi rụt tay lại, cười hề hề:

  • Em nói giỡn mà, chị bị đau tay mà em còn bắt chị làm nặng coi sao đặng.

    Chị Thắm nghe tôi nói mặt chị mới hòa hoãn được chút. Cũng cười với tôi, chị Thắm xuề xòa:

  • Ờ chị cũng nghĩ em nói giỡn chứ nói thiệt thì kỳ quá.

    Tôi gật gật tỏ ra thiệt tình, chị Thắm nhìn nhìn tôi mấy cái nữa rồi hai chị em cũng nối đuôi nhau mà đi vô trong.

    Ngoài sau nhà không trơn lắm nhưng mà có nước đọng lại, tôi đi hết sức nhẹ nhàng không dám đi quá nhanh. Mấy bó củi không nặng nhưng chất lên cao che hết tầm nhìn, tôi phải vừa đi vừa ngó lên trước quan sát thiệt kỹ.

    Đi gần vô tới nhà, tự dưng chị Thắm nhảy lên la bài hải:

  • Ý Lài ơi coi chừng rắn...rắn...

    Rắn...đâu...mẹ ơi... rắn...trần đời tôi sợ nhất là con rắn nên khi nghe chị Thắm hét lên tôi cũng hoảng hồn mà bỏ chạy.

    Vì chạy nhanh quá lại bị án tầm nhìn nên chân này chéo chân kia ngã chúi xuống đất, dưới chân lúc đó trơn lắm, nhà chồng tôi phía sau trán xi măng nhưng mà vì trán lâu quá nên bị mòn vài chỗ, xui sao tôi lại là thanh niên đi vào đúng chỗ mòn.

  • Á....á....

    Tôi bị mất đà ngã nhào lên trước, mấy bó củi trên tay cũng theo đà mà rơi ngổn ngang trên đất. Ngay giây phút tôi tưởng tôi xong luôn rồi thì may quá, có người đỡ có người đỡ.

    Tôi theo cảm tính đưa tay lên che bụng, tim đập thình thịch liên hồi, chân cẳng run run như cày sấy. Tôi lẩm bẩm trong run sợ:

  • Không sao rồi.... không sao rồi con...

    Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm đầy lo lắng:

  • Lài... có sao không, em có sao không?

    Tôi ngước mắt nhìn lên, là Phong...là Phong. Anh cũng đang nhìn tôi, trong đáy mắt anh chứa vô vàn tia lo lắng. Lo nhiều đến nỗi tôi dựa vào ngực anh nghe được cả tiếng tim anh đang đập, nó đập còn mạnh hơn cả tim tôi...

    Hốc mắt ửng đỏ, tôi cố ngăn cho nước mắt không rơi, tôi run rẩy nói:

  • Không...sao....không sao rồi anh...

    Phía bên kia chị Thắm cười hề hề:

  • Hú hồn hú vía.... cái sợi dây mà chị tưởng con rắn....mà chú Tư khẩn trương quá...em dâu có sao đâu mà...

    Vừa nghe chị Thắm nói, Phong đã hét lên:

  • Chị bao nhiêu tuổi rồi mà không phân biệt được nào dây nào con rắn vậy, hả?

    Tôi giật mình vì tiếng Phong quát, chắc anh cảm nhận được tôi đang sợ, anh khẽ vuốt lưng tôi trấn an nhưng trên mặt vẫn còn giận dữ lắm.

    Chị Thắm nghe Phong quát, chị ta cũng xanh mặt, lấp bấp trả lời:

  • Trời chú Tư....có....có gì đâu mà chú làm thấy ghê vậy? Lài cũng có té đâu, chị cũng là vô ý thôi chứ có ý gì đâu.

    Phong cau mày, giọng anh không vui:

  • Té mới tính là có lỗi hả chị Thắm, vợ tôi đang đau lưng có mấy bó củi chị khiêng không nổi hả mà phải sai biểu cô ấy?

  • Trời có mấy bó củi mà... tay chị đau chị mới nhờ em dâu chứ chị đâu có lắm biếng đến mức tị nạnh em dâu đâu chú Tư.

    Tôi nhìn chị Thắm thấy mặt chị ta đỏ rần, từ trong nhà truyền ra giọng nói của anh Ba Thành:

  • Cái gì vậy Thắm?

    Thấy anh Ba đi ra, chị Thắm liền nhào đến chỗ anh Ba, chị ta oan ức nói:

  • Tay em đau em khiêng củi không được mới nhờ em dâu, đi giữa chừng em đạp trúng sợi dây tưởng con rắn nên la lên, Lài cũng sợ nên xém té. Nhưng mà em vô tình thôi, tại em sợ quá.... Có vậy...có vậy mà chú Tư xài xể em từ nãy tới giờ... hic...

    Anh Ba Thành nghe chị Thắm nói xong thì cau mày, anh quát lớn tiếng:

  • Phong, riết em coi anh với chị dâu em thường quá nên muốn nói gì nói, muốn chửi gì chửi hả Phong? Cưới vợ về đâu phải để vợ leo lên đầu ngồi đâu mà sao em thay đổi con người em vậy? Vợ em té bầm hay chảy máu chỗ nào anh đền tiền cho, đâu có dữ để em phải nặng nhẹ chị dâu em?

    Anh Ba Thành nói xong chị Thắm lại giả vờ giả vịt khóc lóc. Mà Phong cũng không có nhịn, anh nói thẳng:

  • Em tôn trọng anh nhưng vợ anh, con người chị ta không đàng hoàng thì cần gì phải tôn trọng. Vì là vợ anh nên em mới không nặng lời, chứ nếu là người khác chắc không yên với em rồi. Còn cái này em nói cho anh tỏ, vợ anh không có đau tay đau chân gì hết, mới khi sáng còn thấy chị ta ra vác mấy trái sầu riêng hí ha hí hửng vô trong nhà thì đau chỗ nào. Anh đem mấy cái vỏ sầu riêng lên cân thử coi mấy kí mà trong khi đó lưng của Lài bị đau chưa lành bác sĩ còn kê đơn cho nằm yên một chỗ kìa. Anh sống với vợ anh thì anh tự hiểu, đừng lập uy nữa, anh lớn tiếng sai người rồi.

    Anh Ba Thành giận đỏ mặt:

  • Mày.....mày....

    Phong nhếch môi:

  • Trong cái nhà này đừng nói là anh mà ngay cả ba cũng không có quyền lập uy với tôi đâu. Xô tôi xuống ao mà tôi không ch.ết thì anh tự hiểu anh chả là cái gai gì với tôi cả. Vì chung dòng máu nên tôi để cho anh yên ổn, đừng đụng vào tôi và nhất là Lài. Vợ anh ấy hả....ngay cả anh tôi còn không sợ thì vợ anh là cái thá gì?!

    Tôi cả kinh trong lòng... Phong từng bị anh Ba Thành xô dưới ao sao???

    Nói xong Phong dìu tôi đi vô trong, lúc đi ngang qua vợ chồng anh Ba Thành anh vẫn không cho anh Ba được một chút thiện cảm nào hết. Cứ như hai người không phải là anh em của nhau vậy. Thoáng chốc tôi liếc sang nhìn anh Ba, chỉ thấy gương mặt anh tối sầm một màu, trong mắt có chứa tia hoảng sợ cùng kinh ngạc....

    Tôi lén nhìn lên Phong, cảm giác tò mò cùng đau lòng ghê gớm... trong tuổi thơ của anh...anh đã từng phải trải qua những chuyện kinh thiên động địa đến mức nào đây?!!!