Sân bay A - Việt Nam.
Một cô gái trẻ dung mạo xuất chúng tay kéo vali, phía sau cô là một người đàn ông thanh tú đi sau.
Chị Nam, bây giờ về khách sạn hay là đi thẳng đến biệt thự?
Tiểu Nam tháo kính, cô nhoẻn môi cười nhẹ:
Về khách sạn trước đi, tối nay có hẹn với phía bệnh viện, anh quên rồi sao?
Người đàn ông luống cuống:
Chết mất, tôi quên, xin lỗi chị, xin lỗi chị..
Ngước mắt về phía đường lớn, cô cười nhạt:
Không sao, lần sau chú ý hơn một chút là được rồi.
Một chiếc xe 7 chỗ chạy đến, người đàn ông kéo cửa cho cô ngồi vào trước rồi anh ta cũng ngồi vào theo, chiếc xe màu đen di chuyển từ từ trên đường lớn về hướng trung tâm thành phố.
Phía xa, một chiếc Porsche đen loáng bóng chạy chậm chậm theo sau, người lái xe quay đầu nói với người đang ngồi phía sau.
Đại ca, đi theo hay là về?
Phía sau một người dùng đàn ông tuấn tú đến mức ép người đối diện phải đỏ mặt, tay anh ta buông thõng ra bên ngoài, tiếng đầu ngón tay gõ vào thành cửa xe tạo nên tiếng cộc cộc theo nhịp. Anh nâng khóe môi nở một nụ cười không mặn không nhạt:
Về đi.
Khách sạn A 5 sao.
Tiểu Nam đứng trước cửa sổ, mắt cô dõi theo dòng người tấp nập phía dưới, đã bao lâu rồi cô chưa đặt chân đến mảnh đất này?
Kể từ ngày chia tay ở sân bay, đã 5 năm rồi cô không dám bay trở về, có nhớ có thương có đau lòng đến héo hon cô vẫn nhất quyết ôm nổi đau một mình, đến chuyện trở về có suy nghĩ đến ngàn lần nhưng cô vẫn không bao giờ dám thực hiện.
Để đi khỏi đây, xa nơi cô yêu thương đã là một điều khó khăn đến mức gần như những ngày đầu tiên qua nơi đất khách quê người cô chẳng thể nào ngủ được. Cô nhớ anh, nhớ anh rất nhiều...
Ngần ấy năm cô đã từng gặp rất nhiều người đàn ông, tốt có mà cực tốt cũng có nhưng hình bóng anh vẫn không thể nào xóa nhòa trong cô...
Đưa bàn tay trắng mịn xoa xoa nơi ngực trái, chỗ này sao vẫn đau đến như thế???
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng anh trợ lý vang lên:
Chị Nam, đến giờ rồi.
Tiểu Nam nheo mắt, cô hít một hơi thật sâu, cả người ngẩn cao đầu. Thôi, dù sao mọi chuyện cũng là quá khứ, nó muốn đau thì cứ để nó đau..
Với tay cầm túi xách, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Tối nay cô có cuộc gặp mặt với đối tác rất quan trọng trong dự án sắp tới của cô.
Trợ lý Phong nhìn gương mặt có chút lạnh lẽo của cô, anh cười dò:
Đi được chưa chị?
Tiểu Nam gật gật, nụ cười bỗng nhiên tỏa ra:
Được rồi, à sau này anh không cần phải kiêng dè tôi đâu, thoải mái đi.
Đợi Tiểu Nam đi rồi, Phong mới thở phào nhẹ nhõm, anh dõi mắt nhìn theo cô, cô quả thật rất có tài lại rất xinh đẹp nhưng rất tiếc anh đây chỉ đang làm nhiệm vụ.
7gio tối, khách sạn B trung tâm thành phố.
Tiểu Nam có hẹn với chủ đầu tư dự án của cô, chẳng hiểu sao dư án rất có sức thuyết phục nhưng chẳng nơi nào là chịu đầu tư cho cô. Trong khi trước kia họ từng tung hô rất nhiều, mãi sau này mới có một công ty địa ốc ở Việt Nam chịu bàn bạc về dự án. Cô có thể nhờ ba cô giúp một tay nhưng bản thân cô muốn tự lập, muốn khẳng định bản thân mình trong công việc. Nếu cứ nhờ vả vào chú Đại mãi thì khi nào cô mới thành công.
Trong phòng VIP của nhà hàng, sau lưng cô là trợ lý Phong, cô và anh đang dò lại một lần nữa bản dự án mong sao sẽ không có bất cứ lỗi nào xảy ra.
Bên ngoài có tiếng động mở cửa, Tiểu Nam khẩn trương đứng bật dậy, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ:
Xin chào Hoắc tổng, tôi...
Lời nói chưa dứt, Tiểu Nam khẩn thờ khi nhìn thấy người đàn ông đang bước vào. Anh ta...anh ta chẳng phải là Hoắc...Hoắc Ngôn sao??
Phía cửa Hoắc Ngôn bước vào, hai tay anh thong dong đút vào túi quần âu, gương mặt điển trai, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Anh nhìn về phía cô, giọng nói vẫn thân quen như cũ:
Chào em trở về, anh là Hoắc Ngôn.
Anh là Hoắc Ngôn, anh là Hoắc Ngôn.... câu nói vang đi vang lại trong đầu cô, Tiểu Nam toàn thân run rẩy. Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh, cũng không nghĩ sẽ gặp lại anh trong trường hợp này. Cô ngàn lần vạn lần cũng không muốn gặp lại anh, cô yêu anh nhưng việc gặp lại anh như mũi dao cứa vào tim cô...Phải khó khăn lắm, khó khăn lắm thì cô mới quen được với việc quên đi anh..Thật sự khó khăn lắm...
Đôi bàn tay co lại, cô cắn chặt răng nói với anh:
Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.
Nói rồi cô nhanh chân bước ra ngoài, vừa đi gần đến cửa cô lại bị bàn tay của ai đó nắm kéo lại. Lực kéo khá mạnh khiến cô ngã nhào vào vòng tay ai đó.
Tiểu Nam hoảng hốt, cô ôm lấy tay Hoắc Ngôn, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh. Anh vẫn như thế, vẫn đẹp đến ngây dại, gương mặt này.. cô nhớ rất nhiều..
Hoắc Ngôn ôm lấy cô, trên môi anh nở nụ cười yêu mị.
Nam, anh nhớ em rất nhiều.
Nhớ rất nhiều sao?? Đúng, cô cũng cô nhớ anh nhiều lắm nhưng...
Ngay khi vừa nghĩ đến chuyện gì đó, Tiểu Nam liền bật dậy, cô đứng thẳng lưng, mắt nhìn vào mắt anh, ánh mắt rất có sự kiên định.
Xin anh tự trọng cho, tôi và anh đã kết thúc. Xin lỗi vì làm phiền, tôi đi trước.
Nói rồi cô quay sang tìm Phong, chẳng biết anh ta đã đi từ bao giờ, trong phòng chỉ còn có cô và Hoắc Ngôn.
Cúi người xin chào, cô quay lưng nhanh chân bước ra ngoài nhưng khi vừa đi được 2 bước cô liền bị Hoắc Ngôn ôm chầm đến từ sau lưng.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của anh, hơi thở nhẹ nhàng của anh, cả nhịp tim đang đập thật mạnh kia...trái tim cô như mềm nhũn, cảm giác này cô đã ngàn vạn lần mơ đến....
Sau lưng Hoắc Ngôn khẽ nói vào tai cô:
Nam, 5 năm qua anh thật sự nhớ em rất nhiều, rất nhiều. Nếu đã trở về rồi thì xin em đừng đi nữa, có được không?
Tiểu Nam thở nhẹ ra, tay cô run run, giọng nói ấp úng:
Ngôn...quá khứ rồi..
Hoắc Ngôn ôm cô càng chặt:
Quá khứ, đối với anh chẳng có quá khứ nào. Nam, anh biết em còn yêu anh, đúng không?
Yêu, cô yêu anh, cô vẫn còn yêu anh..nhưng đứa bé... đứa bé...
Tiểu Nam quay phắt lại, cô gắt gao nhìn lấy anh:
Không, tôi không còn yêu anh nữa, hơn nữa tôi tôi có bạn trai rồi..
Hoắc Ngôn cười nhạt, anh ép cô khiến cô lùi về sau mấy bước:
Bạn trai, em nói em có bạn trai? Thà em nói em vẫn còn yêu anh nghe còn có lý hơn là việc em có bạn trai?
Gương mặt anh tiến sát gần đến mặt cô, hơi thở nóng ấm gần sát bên tai cô, đôi môi kêu ngạo khẽ lướt qua má cô khiến cô gần như tê dại.
Tiểu Nam hốt hoảng:
Này, anh làm gì thế?
Làm gì em không biết sao, làm em!
Giọng nói ái muội, gương mặt yêu mị kèm theo thân hình nóng bỏng khiến Tiểu Nam thơ thẩn, cô phải lùi về sau mấy bước để tránh xa nụ cười đáng sợ của anh.
Hoắc Ngôn chân bước nhẹ đến chỗ cô, tay anh chạm đến làn da mịn màng nơi má trái, nụ cười yêu mị càng nâng cao.
Tiểu Nam, em thoát làm sao được anh, anh không tìm em là muốn cho em có thời gian để nguôi ngoai cơn giận. Đối với anh cảm xúc của em là thứ anh luôn nâng niu và lo sợ nhưng hình như anh lại quên mất rằng ngoài anh ra thì bên ngoài kia đàn ông vẫn còn chưa tuyệt chủng. Ấy thế trói chân em trước còn cảm xúc tính sao vậy!
Trói chân cô trước, là sao?
Ngay trong lúc cô còn chưa hiểu gì thì Ngôn đã nhấc bỗng cô lên, anh ôm cô đi nhanh về phía cửa.
Tiểu Nam hốt hoảng, cô giãy giụa:
Anh buông tôi xuống, nhanh, buông tôi xuống.
Hoắc Ngôn nhìn cô cười nhạt:
Em yên lặng anh sẽ nương tay, em cứ thích la hét thì đừng trách anh...đừng trách anh vô tình!
Tiểu Nam nhìn anh, gương mặt anh vẫn như trước, nụ cười vẫn như trước nhưng anh và cô làm sao có thể trở về như trước???
Hoắc Ngôn bồng cô ra xe, anh cứ như thế vứt cô vào trong xe, sau đó anh cũng theo vào sau.
Xe chạy được 1 lát liền rẻ vào con đường quen thuộc, con đường dần đến biệt thự của Hoắc Ngôn.
Suốt dọc đường đi, không ai nói với ai câu nào, Tiểu Nam lén nhìn sang anh, thấy anh đang đăm chiêu nhìn ra cửa sổ không một lần quay lại nhìn cô.. Cô chẳng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu được một lần đắm chìm cùng anh, cô cũng không ngại mà chìm đắm..Nhưng bữa tiệc nào rồi cùng sẽ tàn, cô chỉ có thể cho anh nhiêu đó, nhiêu đó nữa thôi.
Xe dừng trước cửa, Hoắc Ngôn bước xuống trước, anh đưa tay vào trong nắm lấy tay cô kéo cô ra ngoài.
Trước mặt, biệt thự của Hoắc Ngôn vẫn như trước, vẫn như khi cô còn ở đây...
Em chờ gì nữa, đi vào nhanh...
Vào, vào thì vào.
Tiểu Nam hắc tay anh ra, cô đi lên phía trước, cứ như trước kia, cứ như đây là nơi quen thuộc với cô.
Hoắc Ngôn đi với theo, hai tay anh đút vào túi quần, môi cười rạng rỡ nhìn theo bóng dáng cô phía trước.
Nam, em định đi lên phòng luôn sao?
Tiểu Nam giật mình, cô đỏ mặt nhưng vẫn không để yếu thế:
Chứ ý anh chẳng phải là thế sao?
Hoắc Ngôn cười yêu mị, anh nheo nheo mi mắt, tay dắt tay cô đi thật nhanh lên phòng.
Đi, đi thôi, anh sắp không chịu được nữa rồi.
Anh kéo tay cô thật nhanh, lên đến phòng, anh ôm chầm lấy cô, môi kề môi hôn cô thật mạnh mẽ.
Tiểu Nam không từ chối anh, hai tay cô choàng lên ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh giành cho cô...
Tiếng môi lưỡi hòa quyện tạo nên âm thanh kích tình rất mạnh. Hoắc Ngôn nhanh tay kéo khóa váy Tiểu Nam, lại dứt khoát cởi phắt áo sơ mi bên ngoài. Đôi ngực to tròn được bao bọc bởi áo lót ren màu đen vừa quyến rũ lại vừa bí hiểm.
Hoắc Ngôn nuốt nước bọt ực vài tiếng, cổ họng anh khan khốc, ánh mắt si mê đắm chìm:
Nam, em đẹp lắm..
Tiểu Nam kiễng chân lên hôn lấy anh, trong khóe mắt đọng lại màn hơi mỏng nước. Cô thật sự muốn khóc... rất muốn khóc...
Cô nhớ anh, cô đã từng mơ bao nhiêu lần về anh, đến khi tỉnh lại chỉ còn là một khoảng trống mờ nhạt. Cô yêu anh nhưng cô chẳng thể tha thứ được cho anh, lần này về nước cô định sẽ âm thầm đến rồi đi nhưng ý trời lại một lần nữa cho anh gặp lại cô. Nếu đã thế cô cũng chẳng cản lại ý trời, cô đời này cũng chẳng thể có cọn thì phóng túng một lần nữa với anh cũng không có vấn đề gì...
Yêu đi, chuyện sau mai lại tính!
Hoắc Ngôn, em nhớ anh rất nhiều.
Hoắc Ngôn ôm lấy cô, hai cơ thể gần sát lấy nhau, môi anh day dưa hôn lên môi cô, trán cô, lại lân la xuống ngực..
Đôi tay gân guốc mạnh mẽ kéo dây áo ngực xuống để lộ ra cặp bòng đào to tròn kích tình, Hoắc Ngôn nôn nóng ngậm lấy một bên ngực, tay còn lại xoa nắn bên ngực còn lại.. Hai tay anh nhấc bỗng cô lên để cô dựa vào tường, hai chân cô vắt ngang qua eo anh, hai người gần sát về nhau như dây leo quấn quanh cọc cây to lớn.
Hoắc Ngôn nút chụt chụt mật ngọt nơi đầu ngực, cái cảm giác tê dại này đã 5 năm rồi anh chưa từng một lần nếm trải..Từ ngày cô đi, anh chỉ có công việc, đôi lần không nhịn nổi anh lại vì cô mà tự mình giải quyết nhu cầu. Đã 5 năm rồi, anh đã hết nhịn nổi nữa...
Nam, cho anh, cho anh đi...
Tiểu Nam với tay tháo thắt lưng lại giúp anh cởi phăng chiếc quần âu đắc tiền thừa thãi. Anh để cô xuống đất, một mình sung sướng tận hưởng đôi bàn tay mềm mịn của cô đang mò mẫm phía dưới hạ thân của anh.. Cây gậy tht được đem ra ngoài, dưới bàn tay của Tiểu Nam cây gậy tht gần như bành trướng hết mức có thể. Hoắc Ngôn khẽ rên lên một tiếng, anh gần như không thể chịu đựng thêm nổi nữa..
Bất ngờ, cây gậy th*t được bao phủ bởi thứ gì đó âm ấm.. Hoắc Ngôn thở hít ra một hơi, mồ hôi trên mặt trên trán tuông ra ào ạt...Nhìn xuống phía dưới, Tiểu Nam đang dùng miệng giúp anh..
Nam, em...em...
Tiểu Nam vẫn như không nghe thấy gì, cô chỉ việc cắm cúi làm công việc của mình. Cây gậy th*t to lớn khiến cô như nghẹn đắng vài lần.. Thật sự to quá...
Hoắc Ngôn phải gòng mình mấy lần để tránh không bỏ ngựa trước khi chiến đấu... Vì sự ngây ngô vụng về của Tiểu Nam mà khiến anh như điên dại, da đầu anh căng cứng, cơ thể cũng theo đó mà thẳng ngắt.
Hoắc Ngôn nâng người Tiểu Nam dậy, anh ép sát cô vào tường, xé rách cả quần lót ren của cô, nôn nóng đưa cây gậy th*t to lớn vào huyệt nhỏ của cô. Tiểu Nam vì sự bất ngờ tiến công của anh mà cô như không thể chịu được, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cô ôm chặt lấy cơ thể của anh mà nỉ non:
Đau, đau quá Ngôn...
Từng tiếng than vãn của cô như kim nhọn đang xuyên vào tim anh...Ngăn cái sự ham muốn của mình lại, anh khẽ ôm lấy cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô, giọng trầm thấp:
Anh biết rồi, đừng khóc em...
Tiểu Nam ôm lấy anh, cô khóc cho cơ thể đang đau đớn lại như khóc cho chính những nỗi đau của mình. 5 năm xa cách, 5 năm nhớ nhung chỉ có thể đổi lại 1 đêm kích tình... Qua ngày mai mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu... Anh và cô mỗi người dùng một hướng...
Không, Ngôn không cần...
Hoắc Ngôn khẽ đọng, anh như muộn rút ra khỏi người cô nhưng lại bị cô gắt gao kéo lại...
Ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, cô thì thầm:
Ngôn, đừng...
Hoắc Ngôn nhìn cô chăm chăm, anh hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng, nụ hôn ân ái... Thân mình khẽ đọng nhẹ, từng cái di chuyển anh luôn quan sát lấy cô, đến khi thấy cô không còn đau đớn nhăn mày nữa anh mới động mạnh...
Tiếng nỉ non yêu kiều, tiếng thở hắt trầm bổng, tiếng da thịt ma sát như làm sáng bừng đêm không trăng không sao..
Từng cái va chạm như đưa cô lên thiên đường, từ đứa trẻ đói khát cả anh và cô đều được lắp đầy bởi dục vọng và tình yêu...
Qua ngày mai ai là của ai, ai rời xa ai đã không còn quá quan trọng nữa rồi.. Đêm nay cứ tận hưởng đi đã....
Sáng sớm hôm sau Tiểu Nam đi trước khi Hoắc Ngôn tỉnh dậy, trước khi rời đi cô vẫn âm thầm nhìn anh thật lâu thật lâu cứ như lần này không nhìn thì cả đời về sau cũng sẽ không thể nhìn được nữa.
Khẽ hôn lên trán anh, giọng cô run run:
Em đi nhé, Ngôn...
Đợi đến khi bóng cô khuất dần sau cánh cửa, Hoắc Ngôn mới nhẹ nhàng mở mắt ra. Anh đã tỉnh lại khi cô vừa rời khỏi vòng tay của anh nhưng anh không níu giữ cô lại. Anh hiểu quá rõ cô hiện giờ chưa thể xóa bỏ rào cản giữa anh và cô, đêm hôm qua cô đồng ý thân mật với anh đã là điều anh không thể tưởng tượng được...
Đứa bé... anh biết... anh chờ ngày cô sẽ tự mình biết được sự thật... chờ ngày cô quay về bên anh!!!