Lâm Vận cười trộm, một mặt đoan chính nói: “ Cô nương, cô trông cô hoa nhạn nguyệt mạo, mạo tựa tiên thiên, lại trông con Tử Kim thú này, chỗ đen chỗ vàng, kỳ dị xấu sí, làm sao hợp với khí chất của cô nương, với lại con Tử Kim thú này là thú đi bộ, nếu nữ nhi cưỡi nhiều sẽ…” nói rồi hắn giơ giạng hai ngón tay ra, ý tứ rất rõ ràng.
Pham Phương Thanh bị hắn nói cho nâng nâng, cơn giận trong lòng từ lâu đã tiêu hết,lại trông thấy động tác của hắn, ngơ ngác một giây sau thì mặt đỏ bừng, mắng một câu “ Lưu manh” rồi ngạo kiều quay mặt đi trong lòng nghĩ thầm: “ ân, tên này mặt dù có hơi lưu manh nhưng hắn nói rất đúng, ta đường đường là Phương Thanh tiên tử, làm sao có thể tùy tiện tìm một con thú cưỡi như vậy được, đây không phải là hại thấp khí chất của ta sao”.
Nghĩ rồi nàng nhìn về phía Tử Kim thú không còn măn lồng như lúc trước, thậm chí có vài phần ghét bỏ.
Nhưng ghét bỏ về ghét bỏ, trông thấy xác tử Kim thú trong lòng nàng vẫn có vài phần khó chịu, dù sao đây cũng là nàng vất vả mấy ngày trời mới tìm được, không dưng lúc sắp bắt được thì bị người đánh chết, trong lòng vẫn còn có chút khúc mắc.
Nhìn về phía Lâm Vận, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào xác Tử Kim thú, liếm môi, một bộ thèm thuồng giáng vẻ, ánh mắt nàng lóe lên một tia giảo hoạt.
Nàng hướng đến Lậm Vận, một bộ không cò kè mặt cả nói: “ dù sao cũng là ngươi giết tọa kỹ của ta, ngươi phải đền cho ta”
Ách, Lâm Vận không ngờ công nàng này lại nói vậy, lời vừa định nói ra lập tức nuốt trở lại.
Cmn, vừa nãy còn theo đúng kịch bản, sao giờ lại quay xe rồi, không phải là một bộ ghét bỏ Tử Kim thú rồi hỏi mình con nào hợp với nàng rồi chạy đi bắt sao, sao lại không hợp thói thường rồi.
Trong lòng điên cuồng nhổ nước bọt, trên mặt Lâm Vận trên mặt vẫn không đổi sắc, mỉm cười nói: “ cô nương, nếu tôi nhớ không nhầm thì con Tử Kim thú này còn chưa ký kết kế ước với cô phải không, nếu chưa ký kế ước thì làm sao có thể nói nó là tọa kỹ của cô được đúng không.”
Hắn ý tứ rất rõ ràng, con Tử Kim thú này lão tử giết khi chưa bị ngươi thu làm tọa kỹ, muốn lão tử đền, không có cửa đây.
Phạm Phương Thanh ngang ngược nói: “ Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải đền cho ta”
Ây da, chơi lưu manh, lão tử chưa ngán ai bao giờ.
Lâm Vận xoa xoa đôi tay, cười bỉ ổi nói: “ cô nương, cô muốn ta bồi cái gì, dù sao ta không có cái gì đáng giá, hay là ta bồi ta cho cô thế nào”
“ Được à” Phạm Phương Thanh vội vàng đáp ứng.
Nghe vậy Lâm Vận sững người, ngay sau đó ngượng ngùng nói: “ cô nương, cái này có phải hơi đường đột quá hay không, nếu không chúng ta vào trấn rồi từ từ nói.”
Phạm Phương Thanh gặp hắn bộ dạng này thì biết hiểu lầm, vội vàng giải thích: “ ngươi đừng hiểu nhầm, ta muốn ngươi làm trợ thủ của ta, cùng ta đi bắt tọa kỹ”
Lâm Vận nghe vậy một mặt mất hứng, thẳng thừng từ chối: “Không đi, không làm”
Phạm Phương Thanh: “ ngươi không phải nói muốn bồi ngươi cho ta sao, ngươi không được lật lọng”
Lâm Vận một bộ bất cần đời: “ tôi đổi chủ ý rồi, không bồi”
Phạm Phương Thanh gặp hắn bộ dạng này thì khí đến phát run, ánh mắt rét lạnh nhìn Lâm Vận nói: “ ngươi không bồi, có tin hay không ta một kiếm chém chết ngươi.”
Lâm Vận cười lạnh ngoắc tay: “ đến à!”
Phạm Phương Thanh cũng không thật ra tay, qua vừa rồi ngắn ngủi giao phong, nang cũng biết được kẻ trước mặt tu vi cao hơn nàng, ít nhất bây giờ nàng không thể đối phó, vì vậy nàng không dám đường đột ra tay.
Thấy cứng rắn không được, nàng quyết định chuyển sang mền mỏng, chỉ nghe giọng nàng nũng nịu nói: “ ngươi giúp ta đi mà, coi như là làm việc thiện được không, ngươi yên tâm, ta sẽ trả thù lao cho ngươi, một trăm viên hạ phẩm linh thạch thế nào”
Bên kia ba người Lam Linh trông thấy hết thảy thì trợn mắt ngoác mồn, đặc biệt là Lam Linh hai người, bọn họ biết Phạm Phương Thanh thân phận, cho lên khi nhìn thấy nàng làm nũng với một người lạ thì vô cùng ngạt nhiên.
Còn La Nhạn bên này thì chủ yếu tập trung vào 100 viên hạ phậm linh thạch, gia cảnh của hắn không tốt, trong gia tộc không được trọng dụng, vì vậy 100 viên hạ phẩm linh thạch đối với hắn là một khoản tiền lớn, phải biết hắn đồng ý giúp bọn người Lam Linh chỉ vì 5 viên hạ phẩm linh thạch mà thôi, 10 viên hạ phẩm linh thạch mà hắn sút nữa mất cả mạng sống, vì vậy khi vừa nghe thấy có thể được 100 viên hạ phẩm linh thạch thì không tự chủ được nuốt một ngụm nước miến, phú bà, đây mới thật sự là phú bà à.
Nhưng kinh hãi hơn còn đợi hắn ở phía sau, chỉ thấy Lâm Vận không chút do dự mà từ chối: “ không được”
Nói đùa, 100 viên hạ phẩm tinh thạch mà muốn mua hắn, nằm mơ đi, phải biết mấy hôm trước hắn lừa gạt Hoàng gia 1 vạn hạ phẩm linh thạch còn một nửa chưa dùng đâu.