Chương 19: Vĩnh Hằng Vĩnh Diệt

Thời gian chậm rãi trôi qua, sinh hoạt của hắn cũng đần đần quay về quỹ đạo bình thường, sự xuất hiện của Điệp Phương gần như không mấy ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn, hay nói đúng hơn là gần như không ảnh hưởng gì, cô nàng này tính tự cường rất mạnh, sáng thì chạy đến đây tu luyện, tối thì chạy về, không cần đến sự chỉ đạo của hắn, có chỗ nào không hiểu thì cũng đa phần chạy đi hỏi Lâm Song, bao giờ Lâm Song không giải đáp được thì mới chạy qua hỏi hắn.

Nhắc đến Điệp Phương, cô nàng này không biết cùng tiểu nha hoàn nói cái gì làm tiểu nha hoàn mấy ngày liền không dám nhìn hắn, còn bản thân nàng thì mỗi lần trông thấy hắn đều dùng ánh mặt kì quái nhìn hắn, điều này làm cho hắn rất khó chịu, nhiều lần gặn hỏi nhưng tiểu nha hoàn này thề sống thề chết không khai, hắn cũng chỉ đành bó tay.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, chẳng mấy chốc cách ngày Thanh Mộc tông chỉ còn một ngày, hắn cũng bắt đầu phải chẩn bị lên núi một chuyến rồi, sáng hôm đó.

Điệp Phương trên tay cầm theo con gà, một quanh thịt bò nhạy nhót vui vẻ hướng thẳng đến nhà Lâm Vận, từ khi tu luyện về sau, cơ thể nàng cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng, không những sức lực mạng hơn, tinh thần tốt hơn mà làn da cũng trở lên trắng sáng hơn, ân, đặc biệt là làn da, bóng bảy co dãn như da trẻ nhỏ vậy, cả người tràn đầy sức sống.

Điệp phụ Điệp mẫu thấy con gái biến đổi rõ rệt vậy thì đặc biệt vui mừng, không những không phải xa con mà còn trông thấy con mình càng lúc càng tốt hơn, đối với hai vợ chồng mà nói đó là liềm vui lớn nhất, vì vậy hôm nay hai người nhất quyết muốn đến cảm tạ Lâm Vận, nếu không phải nàng trái với lương tâm nói sự phụ nàng muốn thanh tu, không muốn ai làm phiền thì không thể nào chỉ có con gà với chân bò đơn giản như thế được.

Không phải nàng không muốn cha mẹ gặp Lâm Vận, qua mấy ngày ở chung, nàng dần dần hiểu được tính cách của sư phụ nàng, lười cùng heo giống nhau, cả ngày ngoài ngủ ra thì chỉ biết nằm dài trên ghế đọc sách, thì thoảng bồi nàng và Lâm Song đi dạo phố, ngoài ra không làm gì cả, nếu cha mẹ nhìn thấy bộ dạng của hắn, nàng sợ hai người tam quan sẽ sụp đổ, dù sao hai người cũng có tuổi rồi, ít bị đả kích vẫn tốt hơn.

Đến trước cửa viện nhà Lâm Vận, theo thói quen gõ cửa, một lúc không thấy ai ra mở cửa, nàng nhíu lấy đôi mày lá liễu, không nên đi, bình thường nàng vừa gõ cái là Lâm Song đã chạy ra mở của cho nàng ngay, sao hôm nay lại không thấy ai ra mở cửa, chẳng lẽ ra ngoài.

“ Lâm Song”

“ Sư phụ”

Gọi to mấy lần không thấy ai trả lời, thế là nàng đẩy cửa đi vào, cũng không sợ bị ăn chửi, qua mấy ngày sống chung, nàng cũng biết được sư phụ nàng là người rất dễ gần, trừ lười một điểm, tính cách có phần không tiết tháo một điểm, còn lại cái gì cũng tốt, sẽ không dễ dàng nổi nóng, còn rất vui tính, dặc biệt là gương mặt, thật soái ân, soái từ này là nàng từ chỗ sư phụ.

Đi vào trong sân, trông thấy cả đình viện không một bóng người, sân nhà được quét dọn gọn gàng, chiết ghế trống trơn, trong lòng nàng bất chợt sinh ra một dự cảm bất tường.

“ Lâm Song, ngươi có ở đó không”

Đi xuống gian bếp, nơi mà Lâm Song hay ở nhất, nàng vừa đi vừa gọi, giờ này nhiều khi sư phụ nàng còn đang ngủ, Lâm Song chắc đang bận chuẩn bị bữa sáng, nàng vừa đi vừa an ủi mình.

“ Lâm Song, sao ta gọi mà không trả lời”

Ngó đầu vào trong bếp, nàng giả vờ nũng nịu trách, nhưng lần này, không có thần ảnh nhỏ bé cười hì hì chạy ra đón nàng, thay vào đó là một gian bếp vắng tanh, đồ đạc trong bếp vẫn ở vị trí quen thuộc, nhưng cả căn bếp lại được dọn rất gọn gàng.

Dự cảm bất hảo trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt, vội chạy lên nhà, không kịp nghĩ ngợi vọt thẳng phòng của Lâm Vận, cả gian phòng vắng vẻ không một bóng người, không còn dáng vẻ lười biếng vừa mới ngủ dậy của người nào đó, vừa ngáp ngủ vừa trách nàng, thay vào đó là chiếc chăn được gấp gọn gàng ngay ngắn, phía trên còn có một phong thư.

Run rẩy cả người đi về phía chiếc giường, trong lòng không ngừng tự nhủ ‘ chắc sư phụ cùng Lâm Song chỉ ra ngoài mua đồ gì thôi, chắc chắn là vậy, ha ha đợi lúc về ta phải cho họ biết tay, dám làm ta nghĩ linh tinh, còn để lại bức thư là cái quỷ gì, ta không dễ mắc lừa đâu’.

Không ngừng tự an ủi mình, đôi tay nàng không thể ngừng run rẩy cầm lên phong thư trên giường, mở ra, bên trong có một lá thư và một chiếc nhẫn, mở lá thư ra, không ngừng chà sát đôi mắt bị nước làm nhoèn, mím chặt môi, cố gắng đọc từng chữ trên lá thư, lúc dọc được hơn nửa thì nàng thực sự không nhịn được nữa, nước mắt của nàng từng giọt rơi xuống, thấm ướt cả bức thư, cố gắng lau đi những giọt nước mắt nhưng không hiểu sao nàng càng lau thì lại rơi càng nhiều, nhiều đến nỗi nàng cũng không biết nàng đã khóc bao nhiêu lâu, lúc tỉnh lại thì sắc trời đã về khuya, vô lực nằm trên giường, ôm thật chặt chiếc chăn, mín môi, nàng biết họ lại đi rồi, lại bỏ nàng mà đi.