Chương 1: 1

Vĩnh Hằng

núi Bạch Mộc thuộc nước Đại Nam

Bạch Mộc núi phía trên là Thanh Mộc tông, một trong ba đại tông môn lớn nhất Đại Nam quốc. Dưới chân núi là Bạch Mộc trấn, một thị chấn nhỏ thuộc do phàm nhân thành lập chuyên buôn bán và phục vụ đệ tử ngoại môn của Thanh Mộc tông. Dù sao thì đại bộ phận đệ tử ngoại môn chưa đạt tới cảnh giới tích cốc, thỉnh thoảng sẽ xuống núi mua thức ăn cùng một số đồ dùng sinh hoạt.

Lúc này ở Bạch Mộc trấn trên đường cái có tiểu thân ảnh. Nữ tử tầm mười bốn mười năm tuổi, dáng người không cao nhưng thanh mảnh. Nàng ngũ quan phi thường tinh sảo, tinh sảo tựa như bút bê vậy, nhất là đô mắt to , thanh tịnh, sáng tỏ như bảo thạch một dạng.

Nữ tử gò má có chút bụ bẩm, chẳng những không phá hư ngũ quan mỹ cảm, ngược lại càng tôn lên nàng thanh thuần cùng đáng yêu. Tay nàng ôm một túi bột màu trắng, khóe miệng thi thoảng lại ngậm một nụ cười.

Lâm Song hôm nay thực vui, thiếu gia hôm nay đã hứa dạy nàng làm món bánh mới đâu. Cứ nghĩ đến được làm bánh với thiếu gia là khuôn mặt nhỏ của nàng lại đỏ bừng, đôi mắt không tự chủ được ngậm thành hình nguyệt nga.

Bất chi bất giác đã thấy nàng chạy đến một cái tầm thường cũ kĩ tiểu viện. Tiểu viện bên trong vô cùng vắng vẻ, cửa cũng phi thường cũ kĩ.

Lâm Song đẩy cửa đi thẳng vào trong, chỉ thấy ngoài sân ngồi một cái trẻ tuổi tuấn mỹ nam tử đang ngồi đọc sách.

Nam tử thoạt nhìn chưa tới đôi mươi, da thịt như ngọc,chân mày như vẽ, gương mặt như tạc tượng. Nét đẹp của hắn có thể để cho vô số nữ tử thế gian mặc cảm.

Trông thấy nam tử, Lâm Song lập tức vui vẻ chạy đến.

- Thiếu gia, ta trở về

Nam tử nghe thấy động tĩnh, lúc này hắn mới đem ánh mắt từ trong sách rời đi. Lâm Vận thấy Lâm Song trở về, nhất thời trong anh mắt lộ ra vẻ cưng chiều.

Kì thực, Lâm Vận không phải người thế giới này, hắn đến từ trái đất một đứa cô nhi. Trong một lần không hiểu thấu hắn bị đưa đến một chiều không gian khác rồi đến thế giới này. Khi có được ý thức thì hắn còn là bào thai sắp sinh đến bây giờ cũng được hơn trăm năm rồi. Bởi vì một vài lý do lên hắn phải đóng băng trăm năm lên thực tế hắn chỉ ở thế giới này chỉ có mười mấy năm thôi.

Cùng xuyên việt giả khách bất đồng, Lâm Vận xuyên qua không có bất kì cái hệ thống gì. Vì vây mới đầu đến thế giới này hắn lao vào điên cuông tu luyện, ở thế giới mạnh được yếu thua này thì yếu cũng là một cái tội.

Cho đến khi hắn biết được lão ba mình là một đại lão ẩn thế cao nhân thì hắn bắt đầu qua cá mặn sinh hoạt một dạng sinh hoạt. Nói đùa, có lão cha là một siêu cấp lão đại còn phải liều sống liều chết tu luyện. Yên tâm làm một tên tiên nhị đại là được rồi.

Thế là cuộc sống phóng túng tự do tự tại của hắn bắt đầu cho đến hai tháng trước. Hắn lão cha giao cho hắn một nhiệm vụ, đó là hai năm sau đại diện Đại Nam quốc đi tham gia trung châu thi đấu. Mặc dù không muốn nhưng lão ba mệnh lệnh vẫn phải nghe.

- Thiếu gia, ta mua bột về rồi, chúng ta làm luân nhé.

- Ừ, đi thôi.

Nói song hắn để quyển sách xuống chiếc ghế mây, đứng dậy duỗi người rồi theo tiểu nha đầu vào bếp.