Dịch: Shurtugal
- Trời ạ! Sao băng, không, là sao sa, thiên thạch đang lao xuống Trái Đất của chúng ta.
- Thiên thạch thật là lớn. Thiên thạch thật là nhiều. Xong! Thiên thạch sắp va vào Trái Đất. Một khi nó va chạm thì nó sẽ nổ tung như lượng lớn đạn đạo, đạn hạt nhân bị kích hoạt. Toàn bộ thế giới sẽ biến thành một vùng phế tích.
- Nhanh, mau mau đi xuống tầng dưới, tìm chỗ trốn mau lên. Xuống hầm trú ẩn, tầng hầm mau lên. Thiên thạch mà va chạm với Trái Đất thì sẽ sinh ra xung kích, các tòa nhà cao tầng chắc chắn sẽ sụp đổ, biến thành phế tích. Ở lại chỗ này chính là chịu chết.
Rất nhiều người may mắn còn sống sót khi đối mặt với mưa thiên thạch đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn rơi thẳng xuống Trái Đất thì đều bị dọa cho kinh sợ, sợ hãi đến mức ngay cả phản ứng cũng không làm được. Họ chỉ biết trơ mắt nhìn mưa thiên thạch ở trước mắt càng ngày càng gần, không ngừng phóng to.
Rất nhiều người, dù họ có muốn hay không thì vẫn phải mở cửa phòng, liều mạng chạy trốn tới địa điểm mà họ cho rằng đó là nơi an toàn nhất, bí mật nhất. Trong mắt họ, sự sợ hãi không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Cảnh tượng sao băng đột nhiên từ trên trời giáng xuống như này, ở thời hiện đại hầu như không ai là không biết nó đại biểu cho cái gì.
Chuyện này quả thực là tận thế, là đại tai nạn hủy diệt tất cả.
Khủng long trong thời cổ đại chính là bị hủy diệt bởi thiên thạch va chạm. Hiện tại còn là mưa thiên thạch. Nếu như nó chỉ bay xẹt qua Trái Đất thì còn được khen là mỹ lệ thế nhưng nó lại lao về phía Trái Đất, vậy thì không còn đẹp đẽ cái gì nữa mà phải gọi là khủng bố.
- Đúng là sao băng, thiên thạch.
Dịch Thiên Hành nhìn sao băng, thiên thạch không ngừng xẹt qua giữa bầu trời, mặt mày không khỏi tái mét. Đứng trước tai nạn đáng sợ này, cảm giác vô lực quả thực đã hoàn toàn bao phủ cả người hắn.
Cho dù hắn có tu luyện Ngự Long Thiên Kinh thì dưới tình huống như này cũng sẽ chẳng mạnh hơn giun dế là bao.
Ầm ầm ầm!!
Dù khoảng cách có xa đến đâu thì vẫn có thể nghe thấy tiếng nổ đáng sợ vang rền do thiên thạch va chạm với mặt đất. Tiếng nổ đó như là một vụ nổ bom nhiệt hạch tạo ra một đám mây hình nấm.
- Không được!
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một viên thiên thạch đang lao thẳng xuống chỗ gần thành phố SH. Viên thiên thạch kia không ngừng lớn dần, còn mang đến ánh lửa giống như một quả cầu lửa. Nó còn chưa rơi xuống mà đã mang đến sóng xung kích khủng bố khiến cho cát bay đá chạy, mặt đất không ngừng rung động, trong không khí truyền đến một tiếng xé gió bén nhọn. Chỉ thế thôi cũng có thể khiến cho da đầu nổ tung trong nháy mắt.
Tuy viên thiên thạch này không nện thẳng xuống thành phố SH nhưng dù là ngay gần thì cũng tạo ra lực phá hoại khó có thể tưởng tượng. Lực xung kích kia phải nói là mang tính chất hủy diệt.
Dịch Thiên Hành không chút do dự, điên cuồng chạy xuống hầm để xe.
Tốc độ cực nhanh, thậm chí Dịch Thiên Hành còn ngay tức khắc điều động chân khí trong cơ thể quán chú vào trong huyết nhục gân cốt ở hai chân khiến cho tốc độ chạy của hắn càng thêm kinh người. Hầu như chỉ trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủi Dịch Thiên Hành đã bước vào trong hầm để xe. Đồng thời cũng ngay lập tức dịch chuyển tấm sắt chắn ngang vị trí lối vào.
- Tình hình bên ngoài thế nào rồi anh?
Triệu Tử Yên thấy Dịch Thiên Hành thì vội vã mở miệng dò hỏi.
Dịch Thiên Hành nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy, giờ khắc này đã có mấy trăm người tụ tập trong hầm để xe. Đây đều là những cư dân sống trong tòa cao ốc này. Họ nghe thấy tiếng la của Dịch Thiên Hành thì đã nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Ở trên tầng, có còn người lưu lại hay không thì không rõ ràng lắm nhưng hiển nhiên đại bộ phận đã đi xuống, khiến cho không khí trong gara vô cùng náo nhiệt.
Mọi người tụ tập cùng nhau, trò chuyện với nhau, nghị luận sôi nổi.
Khi nhìn thấy Dịch Thiên Hành đi xuống thì tất cả đều ngừng nghị luận lại, từng đôi mắt đều rơi xuống người hắn, có chờ đợi, có kính nể, có hy vọng.
Những ánh mắt như này chứa đựng tâm tư khiến lòng người trĩu nặng.
- Không ổn, thật sự có mưa thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa, sao băng đã rơi xuống, va chạm với Địa Cầu. Vừa rồii, anh đã thấy một khối thiên thạch rơi xuống phụ cận thành phố SH của chúng ta. Tuy nó không trực tiếp đâm thẳng vào thành phố, nhưng cũng rơi ở vùng ngoại thành phụ cận, khoảng cách cũng không xa lắm.
Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói.
- Cái gì? Sao băng, mưa thiên thạch! Đã thế còn đâm về phía chúng ta.
Trong hầm để xe, rất nhiều người nghe thấy lời của Dịch Thiên Hành. Họ chạy xuống nơi này, nhưng không biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Đến tột cùng là nguy hiểm gì mà lại đột nhiên phủ xuống. Bọn họ không biết gì, hiện tại xuống đến đây rồi mà vẫn không biết chuyện gì cả. Bây giờ tự nhiên nghe thấy có thiên thạch va chạm, người nào người nấy đều tỏ ra sợ hãi, phát ra tiếng kêu sợ hãi, mặt mày trắng bệch, sợ hãi ở trong lòng có thể nói là đã đạt đến đỉnh điểm.
- Tốt nhất là mọi người nên tụ tập ở địa phương trống trải, luôn phải chú ý đến trần nhà. Lần xung kích này không biết sẽ gây tổn hại lớn như nào. Đừng có đứng mà hãy ngồi xuống, trốn ở trong xe đi. Nếu như thật sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì chiếc xe còn có thể ngăn lại.
Lý Trí Lâm đẩy cao gọng kính, lập tức mở miệng đề nghị.
Hiện tại không phải là thời điểm để hoảng loạn, kịp thời ứng phó mới là chuyện mấu chốt nhất.
- Mọi người cứ thế mà làm.
Dịch Thiên Hành nghe thế, nhìn qua Lý Trí Lâm, đối với tốc độ phản ứng của y cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Người như vậy, một khi trưởng thành, đi vào xã hội, tuyệt đối không phải là người bình thường. Mặc kệ ở nơi nào, đây tuyệt đối là nhân sĩ tinh anh.
Có thể nhìn ra những điều này từ sự tình nhỏ này.
Mọi người nghe thế, không chậm trễ, nhao nhao tìm địa phương ẩn trốn.
Ầm ầm ầm!!
Vừa trốn kỹ, liền nghe thấy bên ngoài có một tràng tiếng nổ vang rền, màng nhĩ như muốn nổ tung, trong đầu toàn là những âm thanh ong ong, bị chấn động cho tối tăm mặt mũi. Tiếng nổ vang rền kia bao trùm lên tất cả, trở thành thứ duy nhất ở trong trời đất này.
Dù là Dịch Thiên Hành thì cũng cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Loại cảm giác đó vô cùng đáng sợ, cực kỳ chấn động.
Trong hầm để xe, miệng mũi của rất nhiều người bắt đầu chảy máu.
Ngay sau đó, những tiếng đổ nát, đất rung núi chuyển liên tiếp xuất hiện.
Cảnh tượng đó quả thực là không khác gì trời đất sụp đổ. Dưới tình huống như vậy, cảm giác bất lực tràn ngập triệt để, sâu sắc trong lòng mỗi người. Đây là cảm giác bất lực khi sống chết không nằm trong tay mình, căn bản không có cách nào chống cự lại thiên tai.
Không biết đã kéo dài bao lâu.
Dịch Thiên Hành có thể nghe thấy từ trên tòa cao ốc Thiên Cảnh truyền đến tiếng sụp đổ. Tiếng kêu thảm thiết, cảm giác đất rung núi chuyển đang chầm chậm yếu bớt, không biết qua bao lâu mới triệt để bình phục lại.
- Mẹ của ta ơi! Đây là thiên thạch va vào Trái Đất sao, cái tiếng nổ này, đầu của ta như muốn nổ tung đến nơi rồi.
Thiết Nam từ dưới ô tô bò ra, dùng sức lắc lắc đầu, trong mắt có vẻ sợi hãi.
- Sống rồi, lực va chạm thật là đáng sợ, lực trùng kích thật là đáng sợ. Cao ốc hẳn là đã sụp rồi, không biết sụp từng nào nữa?
Lý Trí Lâm cũng lắc đầu, tìm mắt kính, sợ hãi không thôi.
- Tôi ra ngoài xem.
Dịch Thiên Hành cũng đứng lên, hít một hơi thật sâu, bình ổn lại khí huyết đang không ngừng dậy sóng trong cơ thể. Hắn đi thẳng tới lối rẽ, di dời bàn sắt, cũng còn may, cầu thang còn chưa bị sụp xuống.
Điểm này cũng khiến cho Dịch Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm. Tình hình như này, coi như cao ốc có bị sụp hoàn toàn thì ít ra hầm để xe vẫn an toàn, không chịu ảnh hưởng, vẫn được coi là chốn an thân.
Đứng trên mặt đất, gương mặt của Dịch Thiên Hành không khỏi co quắp lại.
Thảm!!
Chỉ có thể diễn tả bằng một chữ thảm.
Cao ốc Thiên Cảnh quả thực đã sụp đổ, tầng trệt phía trên bị sóng trùng kích đè sập xuống, phá nát hoàn toàn, hóa thành vô số mảnh vỡ, tán lạc ra khắp bốn phía. Cũng may tòa cao ốc này khi xây dựng không cắt xén nguyên vật liệu, bàn về độ kiên cố thì coi như quá quan. Tuy xảy ra sụp đổ nhưng vẫn còn may, trên cao ốc chỉ xuất hiện những khe nứt khiến người ta thấy mà giật mình mà thôi.
Có thể nói là một tòa nhà sắp hỏng.
Cái này cũng coi như là khá tốt, nhìn những nơi khác đi.
Cao ốc đổ nát, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt.
Thành phố vốn phồn hoa như gấm, nay lại biến thành một vùng phế tích. Tất cả các kiến trúc, không có một tòa nào là hoàn chỉnh.
Đây vẫn là tình huống thiên thạch không rơi xuống nội thành, bằng không tất cả các kiến trúc đều phải phá hủy. Coi như là thế thì vẫn có không biết bao nhiêu người chết trong trận xung kích này. Hơn nữa, trong không khí, khắp nơi đều là bụi tung hỏa mù, che kín bầu trời. Vừa mới hít một ngụm không khí mà đã ho sặc sụa liên tục.
Kết hợp với bầu trời u ám, đen tối lại càng tô thêm màu thê thảm.
Không biết có bao nhiêu địa phương truyền tới những tiếng kêu, tiếng gào khóc thảm thiết thê lương, không biết có bao nhiêu quái vật đã tử thương. Cục diện này, không phải chấn động bình thường.
- Lực trùng kích, phá hủy thật là đáng sợ. Toàn bộ thành phố đều bị phá hủy. Tình cảnh như này so với một vùng phế tích thì không khác nhau là mấy.
Đường Tử Đồng cũng đi ra theo, nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong mắt cô hiện lên một tia lo lắng. Dù thị lực của cô không thể nhìn được hoàn cảnh ở phía xa nhưng từ hình ảnh trước mắt thì đã có thể suy đoán ra bốn phía sẽ là cảnh tượng gì.
Trước loại tai nạn này, cô không khỏi âm thầm lo lắng, người thân trong nhà mình sẽ như thế nào.
Âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Nhưng có tiếp tục lo lắng thì trong tình cảnh như này cũng không làm nên chuyện gì. Cô không thể nào bay đến trước mặt người thân của mình, đối mặt với tai nạn, tự thân cô còn khó bảo toàn. Dù lo lắng, cũng chỉ có thể mạnh mẽ dằn xuống đáy lòng.
- Thế giới này xong rồi. Toàn bộ văn minh trật tự trước kia liên tiếp bị hủy trong tai nạn, đặc biệt là trận mưa thiên thạch này, độ hủy diệt mà nó tạo thành đủ để phá hủy đại bộ phận truyền thừa của văn minh nhân loại.
Dịch Thiên Hành thật lâu không nói gì, một lát sau mới thở dài nói.
Cho dù nền văn minh hiện đại có chỗ thiếu sót, nhưng đến cùng vẫn là một bước phát triển của văn minh nhân loại. Bây giờ, nó lại kết thục.
Văn minh hiện đại, không thể tiếp tục, hậu nhân chỉ có thể từ trong các di tích tìm đến huy hoàng của một thời văn minh hiện đại.
- Xong, không biết chúng ta có thể chống chọi được mấy ngày.
Cư dân trong cao ốc cũng từ trong hầm để xe đi lên, có mấy người máu ở lỗ mũi đã đông lại, bị cảnh trước mắt làm rung động, máu lại bật ra. Nhìn cảnh tượng tàn tạ bốn phía, ánh mắt ai ai cũng mờ mịt và tuyệt vọng.
Trước mặt thiên biến, bọn họ không hề nghĩ tới tương lai.
Tương lai, cũng giống như màn đêm u tối trước mắt này, không có bất kỳ một tia sáng nào.
- Trở về đi, bên ngoài chỗ nào cũng là cát bụi, nhà lầu đổ nát, không thích hợp để dừng lại quá lâu.
Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói. Hắn nói xong cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, trực tiếp xoay người đi vào hầm để xe.
Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết tuy rằng thê lương nhưng trong hoàn cảnh thế này, hắn muốn cứu cũng không được, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là xoay người rời đi.