Hoàng hôn yên ả ngã về phía tây, ánh nắng đỏ hồng dịu êm xuyên qua những chiếc lá nhỏ, thắp sáng cho ngôi nhà đơn sơ. Bên trong ngôi nhà bé nhỏ này.
Một thiếu niên tuổi tầm 17 thân hình hơi gầy, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn không thể lấn át vẻ anh tuấn kia. Hắn sở hữu một đôi mày kiếm, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn dật nghiêm nghị có vẻ phong xương từng trải. Khác hẳn so với bộ dáng thiếu niên ở cùng độ tuổi. Toàn thân của hắn được bao phủ bằng một bộ rách rưới bạch y . Khi nhìn vào những phần bị rách kia, không khó để xác định bọn nó là do người làm ra . Toàn thân trên dưới thiếu niên này không chỗ nào lành lặn. Làn da bị vạch phá bỏ rất nhiều vết chém cùng vết đâm, toàn thân bầm tím ẩn ẩn có thể thấy được dấu vết của quyền cước để lại. Máu tươi cùng mồ hôi ứa ra thấm đỏ áo bào, nhiễm đỏ một mảnh sàn gỗ.
Khụ khụ ..Hô .. hô .. hô..
Không biết trải qua bao lâu thiếu niên kia giật mình tỉnh lại . Vì cử động có chút mạnh ảnh hưởng đến vết thương cũ, miệng vết thương vừa mới khô lại liền nứt toác ra , máu tươi bắt đầu rỉ ra nhiều hơn. Thiếu niên lông màu cau chặt, khuôn mặt có chút trắng bệch, cả người run run vì đau đớn, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Giọt giọt mồ hôi theo từng góc cạnh trên khuôn mặt chảy xuôi, rơi vào khóe miệng của thiếu niên. Hắn cũng khồn khách sáo hé miệng nuốt lấy.
Thiếu niên bình thản đến lạ, đôi mắt thâm thúy vô ngần, một loại thâm túy như vực sâu vô tận.
"Vị cũng không tệ, mặn mặn, chát chát thật giống cuộc đời của ta a."
Mặc cho cơn đau từ thể xác cùng linh hồn tra tấn, hắn hờ hững như không, tgiống như những thứ này đối với hắn đã quá quen thuộc.
Nằm im tiếp nhận từng đợt tra tấn linh hồn, hưởng thụ cơn đau không ngừng xé rách bản thân cùng Linh hồn. Thiếu niên ấy mỉm cười . Một ký ức xa lạ đang không ngừng cưỡng ép xông phá não hải từng chút từng chút nhồi vào đầu hắn.
Không biết trải qua bao lâu, cảm giác đau đớn dần dần tán đi, loại này xé rách linh hồn cũng theo đó biến mất.
Thiếu niên lấy lại tỉnh táo có chút ngờ vực lên trần nhà, không dám tin đạo.
"Ta vậy mà không chết. "
"Tại sao ta lại xuất hiện ở đây".
Hắn vẫn nhớ rõ như in những ký ức đó một đứa bé từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi ở trước cổng một ngôi chùa , trên người chỉ quấn một tấm khăn nhỏ ghi hai chữ Vương Ngạo .
Trong cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông khắc nghiệt, da cầm gia súc đều không chịu nổi mà chết đi thế nhưng có người lại nhẫn tâm bỏ lại con của mình bơ vơ ở đó .
Cũng may khi nghe được tiếng khóc của hắn, một nhà sư tốt bụng đem hắn vào chùa, dùng cơ thể của mình ủ ấm như thế một bé nhỏ sinh linh .
Thời gian thấm thoát thôi đưa sinh sinh bé bỏng ngày nào bây giờ đã được 10 tuổi, da dẻ trắng nõn khuôn mặt còn rất non nớt nhưng có thể nhìn ra tương lai là một mỹ nam tử.
Vào một ngày sấm chớp liên miên như thường lệ đứa bé đó đang hoá duyên ở một khu chợ , như thường lệ nhận được không ít thức ăn .
không biết ông trời trêu đùa vẫn là mệnh số chú định cậu bé kia đã đi vào con hẻm kia, con hẻm cậu chưa từng đi bao giờ , chính từ đây cuộc sống của cậu ta chính thức rẽ sang trang mới .
Đang đi trên đường đột nhiên có vài người là mặt chắn ngang, hai tên khống chế tay chân một tên chụp thuốc mê , dù có toàn lực phản kháng nhưng kết quả vẫn như cũ .
Sau khi tỉnh lại cậu ta phát hiện mình vậy mà đang ở trên một tàu hải tặc, chân tay còn bị dây xích trói lại giống như một con chó .
.......
Lại vài năm nữa trôi qua cậu bé năm nào nay đã trở thành một chàng thanh niên , tuy có quần áo có chút rách nát, thân thể vẫn rất gầy yếu chỉ có thể ý chí siêu cường làm những công việc nặng nhọc nhất .
Thời gian cứ như vậy trôi qua đến một đêm định mệnh, trời vẫn như vậy sấm chớp liên miên mưa to như trút, mượn nhờ mưa to gió lớn cùng sự cuồng nộ của biển cả hắn triệt để phá hủy hệ thống lái tàu.
Con thuyền cứ như vậy bị thiên tai nuốt chửng , trong cơn hoảng sợ của đám hải tặc hắn nhân cơ hội cướp được súng từ tay tên thủy thủ điên cuồng tàn sát .
Mọi chuyện xong xuôi hắn bám vào một mảng tàu trôi dạt trên biển. Dù rất đói khát nhưng ánh mắt kia luôn luôn kiên cường không khuất phục.
Nhưng ông trời cứ như vậy tuyệt đường người . Gần 1 tháng trời hắn vẫn không nhìn thấy một tia sống sót cơ hội.
Trong một lần lặn biển tìm kiếm thức ăn hắn vớt được một cái thần bí cổ tháp .
Đáng tiếc hắn thân mang thương thế lại chịu đói đã lâu , cuối cùng vẫn không thể chống lại vận mệnh táng thân nơi đáy biển.
Trước khi ý thức triệt để tiêu tán thứ thứ hắn thấy được là một nữ nhân , một cái đẹp đến tận cùng nữ nhân đang ôn nhu nhìn hắn.
.........
Mà nữ nhân kia là ẩn số lớn nhất trong lòng hắn. Dù lục tung trí nhớ nhưng vẫn vậy nàng cứ như tia chớp lóe lên liền biến mất một chút dấu vết đều không để lại.
" nàng là ai sẽ đây ? Tại sao thứ cuối cùng ta muốn nhìn thấy nhất lại là nàng, rõ ràng trước giờ ta chưa từng nhìn thấy nàng a"
"Còn cái cái tháp kia nhỏ bằng bàn tay nhưng lại nặng vô cùng. Tuy không biết là gì nhưng khẳng định là đồ tốt. Trên tàu hải tặc bao năm ta cũng chưa thấy vật nào như vầy".
"Haizz đáng tiếc"
" Ca ca huynh tỉnh rồi sao?".
Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì một thanh âm ngọt ngào xen lẫn vài phần non nớt vang lên khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Chủ nhân của thanh âm này là một tiểu cô nương tuổi tầm 13, dáng người lung linh kiều tiểu, mái tóc xanh dương thắt thành 2 cái bánh bao, con mắt màu xanh tràn đầy tinh khiết , thánh thiện ,cộng với khuôn mặt Tuyệt Mỹ kia nàng như một tiên nữ không nhiễm khói lửa trần gian vậy.
Vương Ngạo há hốc mồm .
"Trời sao lại có nữ nhân đẹp tới vậy đây, còn kêu ta là ca ca . Cái vẹo gì thế này?".
"Khoan đã chẳng phải nàng là muội muội nhận nuôi của chủ nhân cái xác sao"
"Ta có được tất cả ký ước của hắn đây".
Lúc này khuôn mặt nhỏ của nàng đã đỏ bừng một mảnh vì kích động con mắt mở to bên trong lại không ngừng trào ra nước mắt , kích động có , vui mừng có , tủi hờn có , nhìn khiến người một mảnh xót xa .
Không chờ hắn phản ứng thân ảnh bé bỏng ấy đã xà vào lòng hắn hai tay ôm chặt , cái đầu nhỏ dụi dụi nức nở nói.
Ca Ca ngươi không có chết , ngươi đã tỉnh lại, Tuyết Nhi còn Tưởng người không cần ta nữa HuHu....
Nàng càng khóc càng lớn như để phát tiết bao nhiêu tủi hờn phải chịu trong thời gian qua .
Nhìn thấy nàng như vậy không biết tại sao Vương Ngạo lại rất đau lòng. Hắn cũng không nghĩ nhiều ôm nàng an ủi.
" Tuyết Nhi ngoan Ca ca làm sao có thể bỏ rơi muội được , ta đã hứa viễn viễn không rời xa Tuyết Nhi mà muội không nhớ sao?".
_Ừm Thế sau này ca ca không được như vậy nữa Tuyết Nhi Rất sợ mất ca ca .Ô ô...
Ôm lấy thiên sứ bé bỏng trong lòng cảm nhận được thứ tình thương, mà bấy lâu nay chưa được thể nghiệm qua .
........
Tuyết Nhi cũng như hắn là một bé gái đáng thương, bị vứt bỏ từ nhỏ , được chủ nhân thân thể này nhặt về nuôi dưỡng, Hai người nương tựa nhau mà sống .
Mà chủ nhân thân thể này cũng tên là vương ngạo cha mẹ bị người tàn nhẫn giết hại.
Hắn chỉ bất lực trốn ở một góc chứng kiến cảnh tượng tàn khốc kia . Lòng mang cừu hận nhưng trời sinh phế linh căn nên không thể tu luyện đến trúc cơ. Chỉ có thể bất lực làm việc ở một tiểu điếm kiếm tiền sống qua ngày.
Con người của Vương Ngạo rất tốt thật thà lại nhân hậu thích giúp đỡ người khác, nên rất được yêu thích. Nhưng một số kẻ lại ghen ghét hắn .
Cố tình chèn ép còn nhắm tới muội muội của hắn, không ít lần hai bên xảy ra xung đột Nhưng cũng không tính lớn.
Một hôm khi nhận được tiền lương hắn định về nhà dẫn Tuyết Nhi đi ăn, nhưng không may hắn bị kẻ thù cũ chặn đường cướp bóc , hắn lấy một dịch hai không chịu khuất phục kết quả bị đánh một trận thừa sống thiếu chết chỉ còn một ít hơi tàn lê lết thân thể về nhà .
Vì bị thương quá nặng không lâu sau thì chết đi , trùng hợp bị Vương ngạo xuyên vào cơ thể này.
" Làm người tốt thực sự khó vậy sao?".
Thở dài cảm thán một câu hắn cúi đầu nhìn về thiến ảnh trong ngực.
Chắc vì quá mệt nhọc tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay , khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang mỉm cười ngọt ngào, hai tay vẫn không quên bám hắn thật chặt như sợ hắn một lần nữa rời xa .
Ôm chặt thiến ảnh vào lòng Vương Ngạo thầm nghĩ.
"Có lẽ đây là món quà lão thiên đền bù cho ta đi". Đời này ta sẽ trân trọng muội. Cho muội hạnh phúc mãi mãi".
Vương Ngạo ngửa mặt lên dõng dạc tuyên bố .
"Từ bây giời ta Chính Là Vương Ngạo , Tuyết Nhi sẽ do ta chăm sóc , thù của ngươi ta sẽ thay ngươi báo, yên nghỉ đi người anh em".
Phù Phù ... Như nhận được chắc chắn khẳng định một tia chấp niệm cuối cùng của Vương Ngạo cũ cũng tan biến một cỗ sảng khái không thể diễn tả lan tràn khắp toàn thân bây giờ hắn mới chính là hắn Vương Ngạo.