Chương 196: Hạt Giống!

"Anh có nhìn thấy động khư ở nơi đó hay không?" Lão Vương nhìn về phía Liễu Tích Xuyên, trong đôi mắt già nua lóe ra một chút quang mang khó mà nắm bắt được, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm của con cáo già bên cạnh.

"Nhìn thấy rồi." Liễu Tích Xuyên gật đầu: "Có kích cỡ bằng một ngón tay."

"Hẳn là nó đã khép lại chút ít."

Lão Vương thấy đối phương không hề giả bộ, cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Có thể để lại động khư, chắc chắn phải là khư cấp A!"

"Động khư?" Lý Mỹ Na đang lái xe, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lập tức nhìn chăm chú vào bọn họ thông quá kính chiếu hậu.

"Đúng vậy, khi khư ở tầng sâu trong Khư giới tiến vào tầng nông, sẽ để lại dấu vết, khư tầng sâu càng đáng sợ, thì khi chúng đi vào tầng nông, sẽ để lại dấu vết càng lớn. Ví dụ như động khư!"

Lão Vương tựa lưng lên phần ghế tựa bằng da đằng sau mình: "Thông qua động khư này, chúng ta cũng có thể tiến vào tầng sâu trong Khư giới, tựa như sự kiện kia."

Lý Mỹ Na giật mình, con ngươi không khỏi co rút lại: “Nói vậy. . ."

Lão Vương cười nói: "Đáng tiếc động khư này quá nhỏ, nói cách khác. . . Đêm nay có thể phát tài rồi."

Khu phố Nham La.

Hứa Thâm chọn một đoạn đường nơi cột đèn bên cạnh đã bị phá hư, sau đó tránh camera an ninh, để trở lại trong gian phòng nhỏ của mình.

Nếu ngẫu nhiên không tránh khỏi, hắn chỉ có thể dùng trang bị phá khư, tiến vào Khư giới đi vòng qua thôi.

Nếu hiện giờ hắn đã đạt đến hình thái thứ hai, có thể tự do chuyển đổi giữa Khư giới và trong hiện thực bất cứ lúc nào mình muốn, thì chỉ cần hắn thích, người thường căn bản không thể phát hiện ra tung tích của hắn.

"Không biết bên kia điều tra sự kiện ấy như thế nào."

Hứa Thâm biết, đêm nay xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động sở Tuần Tra và cục Khư Bí.

Nhưng lúc ấy tình huống vội vàng, sinh tử khó liệu, hắn cũng không thể che giấu quá nhiều.

Lúc ấy, sống sót là điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới rồi.

Chẳng qua hiện giờ, Hứa Thâm đã xử lý xong thi thể, coi như hắn cũng có thể an tâm lại một chút để suy xét lại những chuyện tiếp theo.

"Khả năng cao là những hình ảnh ta bị bọn họ đuổi giết, sẽ bị camera an ninh bắt được. . ." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động: "Nhưng cũng may đoạn đường ta giết chết cô gái kia vừa vặn nằm ở cửa ngõ, không có camera theo dõi, vừa nãy ta đã tự mình đi kiểm tra rồi."

“Nhưng bọn họ đều chết cả, chỉ còn mình ta sống sót. . . Rất khó để giải thích."

"Nếu bị hỏi vì sao ta lại bị bọn họ đuổi giết. . ."

"Nếu bị hỏi vì sao ta chạy nhanh như vậy. . ."

“Rút cuộc ta nên trả lời như thế nào đây???”

Hứa Thâm xoa tóc, có cảm giác mớ nơ-ron thần kinh trong não mình đang nhanh chóng tử vong.

Hồi lâu sau, bỗng nhiên hắn ngừng lại quá trình lo âu.

"Mặc kệ có chứng cớ hay không, mọi chuyện đều sẽ xảy ra như vậy. Bởi vì nếu đám người kia thực sự muốn tới tìm ta tính sổ, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được ta. Theo tình huống lúc ấy, hình như bọn họ. . . Rõ ràng không có chứng cớ là ta đã giết đồng đội của mình, nhưng vẫn dự định giết ta cho hả giận. . ."

"Chung quy lại… không có lực lượng trong tay, có suy nghĩ nhiều thêm nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian!"

Hứa Thâm thoáng hít sâu một hơi, hắn không nghĩ nhiều nữa, hắn đã nhận ra rằng, bản thân tiếp tục lo âu suy tư chỉ là phí công.

Những chuyện cần phải làm để che giấu, hắn đều đã làm hết rồi, còn lại cứ giao cho vận mệnh đi.

Loại cảm giác không biết khi nào uy hiếp sẽ tìm tới này, khiến cho Hứa Thâm cảm nhận được sự quen thuộc và cực kỳ không thoải mái.

Hắn phát hiện cuộc sống của mình ở hiện tại và ở thời điểm còn là vụ dân cũng chẳng có gì khác nhau…

Dù đã mở mắt…

Dù trong tay có được lực lượng siêu phàm…

Hắn vẫn không thể điều khiển được sinh tử và vận mệnh của chính mình!

"Nếu địa vị của ta và bọn họ hoán đổi cho nhau, thì ta giết chết vài người, chỉ là việc nhỏ, thậm chí còn không cần mượn tay khư. . ." Hứa Thâm thì thào tự nói.

Tựa như có một thứ hạt giống đang nảy mầm trong lòng hắn.

Đó chính là khát vọng đối với lực lượng!

"Không cần suy nghĩ nhiều thêm nữa, tu luyện thôi!"

Hứa Thâm phát hiện, dưới tình huống bản thân chỉ có thể điều khiển một vài chuyện trong phạm vi hữu hạn kiểu này, thì điều duy nhất hắn có thể làm, chính là không ngừng rèn luyện chính mình, không ngừng làm mạnh mẽ chính mình, mãi cho đến khi có đủ lực lượng điều khiển vận mệnh của bản thân mới thôi.

Hắn lấy ra Tịnh Khư Tề, tiêm vào, sau đó rút kiếm, tiếp tục vung kiếm tu luyện.

Trải qua một buổi tối liên tục chiến đấu, thân thể hắn đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng Hứa Thâm vẫn cố gắng chống đỡ quá trình tu luyện chừng hai giờ mới dừng lại.

Lúc này, ở bên ngoài, trời đã sáng, lộ ra màu trắng bạc của bình minh.

Hứa Thâm tắm rửa một hồi, sau đó thay trang phục tác chiến, chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng nhiên, hắn lấy ra một cuốn giấy dầu từ bên trong trang phục tác chiến.

Là bản đồ thành Bạch Nghĩ.

Hứa Thâm nằm trên giường, một lần nữa lật xem tấm bản đồ kia.

Chỉ thấy trên bản đồ có một đường cong được vẽ bằng mực tàu, từ một cửa thành nào đó bên trong nội thành, bắt đầu uốn lượn kéo dài, chạy thẳng đến bên ngoài bức tường thuộc thành Để nằm ở phía dưới bản đồ. Sau đó, đường cong ấy tiếp tục vẽ nên một vòng tròn màu đỏ ở nơi này.

Mà bên trong vòng tròn màu đỏ có ba chữ, bia Trấn Khư.

Ừm? Cái tên này có chút quen thuộc. . . Hứa Thâm ngơ ngác nhìn nó.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến thế giới Linh Quang thần bí kia, hình như nhiệm vụ số ba trong ba nhiệm vụ của số một ở nơi đó, có nhắc đến cái tên này.

Hắn lại nghĩ đến lời nói của cô gái có biệt danh nhà trinh thám kia, nhiệm vụ của số một đều thuộc cấp biến thái, không phải hình thái thứ ba không có khả năng hoàn thành.

"Những người kia đến từ nội thành, chẳng lẽ đến nơi này để chấp hành nhiệm vụ, và bản đồ này. . . Là lộ tuyến chỉ thị nhiệm vụ của bọn họ?" Hứa Thâm thoáng nghi hoặc một chút: "Nhưng không phải nhà trinh thám đã nói cần phải đạt tới hình thái thứ ba mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của số một sao? Rõ ràng bọn họ đều là hình thái thứ hai. . . Có lẽ bọn họ chỉ qua bên kia tìm hiểu một chút, coi như nắm sơ sơ tình huống ở đó thôi? Nhưng đến tột cùng, cái bia Trấn Khư này là thứ gì, lại có thể khiến cho người trong nội thành quan tâm như thế?"

“Dựa vào cái tên này, chẳng lẽ bên trong có trấn áp khư?"