"Lúc này những người khác đều đi huấn luyện cả rồi, chờ sau em khi mở Khư Nhãn, cũng sẽ theo chân bọn họ cùng nhau tham gia huấn luyện. Còn hôm nay em cứ thoải mái nghỉ ngơi trước đi." Diệp Thủ nói với Hứa Thâm: "Nếu không đủ chăn, hoặc thiếu cái gì khác, em cứ đề cập với quản lý ký túc. Mặt khác nếu trong nhà em còn có thể đồ đạc gì sạch sẽ, có thể sử dụng được, anh sẽ nhờ sở Tuần Tra bên kia giúp em đóng gói thu thập lại, lúc trở về sẽ bảo người của bộ Văn Chức bên kia giúp em mang tới đây. Sau đó, em tự mình qua lựa chọn nhé."
"Vâng, cám ơn Diệp đại ca." Hứa Thâm vội vàng nói tạ ơn.
"Được rồi." Diệp Thủ xua tay.
. . .
. . .
Hứa Thâm bắt đầu ở lại bộ Tác Chiến.
Trong quãng thời gian này, nhân viên bộ Văn Chức cũng đưa tới cho hắn những đồ đạc còn có thể dùng được từ căn nhà kia, kỳ thật bên trong cũng không có thứ gì đáng giá, chỉ còn mấy bộ quần áo cũ không quá vừa người mà không dính máu tươi và mấy bộ manh kỳ (đánh cờ bằng miệng) dành cho vụ dân giải trí.
Nhưng hiện giờ hắn đã nhìn được rồi, cho nên chẳng có chút hứng thú với đống manh kỳ ấy cả.
Ngoài ra, trong đống đồ đạc này còn có tiền, số tiền tiết kiệm trong mấy năm qua của hắn và ma ma.
Tính toán một chút, nơi này có…28.304 Lô Khắc tệ (loại tiền trong game Monster Master, Bậc thầy huấn luyện).
Về cơ bản thì không thiếu chút nào, xem ra những nhân viên sở Tuần Tra kia, làm việc rất nghiêm túc.
Cũng có lẽ do bọn họ biết được, hắn sẽ gia nhập vào cục Khư Bí, sợ rằng trong tương lai hắn sẽ tới tìm bọn họ phiền toái nên mới không dám động tay động chân. . . Hứa Thâm ngầm thở dài, hắn lại nghĩ tới cuộc sống u ám về sau này của mình, không khỏi lắc lắc đầu, sau đó cất cẩn thận khoản tiền kia lại.
Khoản tiền này cũng đủ cho hắn ăn uống tới hơn mười năm, chỉ cần không sinh bệnh. . .
Nhưng hiện giờ, hắn lại chẳng lo lắng về vấn đề ấy, ngược lại, trong lòng nặng trĩu suy tư, không biết mình có thể sống được đến lúc ấy hay không?
Đảo mắt một cái đã qua hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, cửa phòng ký túc xá của Hứa Thâm bị gõ vang, hắn nhận được thông báo.
"Xem ra không tìm lầm, cậu là người mới sao? Bên trên nói có một nhóc con rất đặc biệt mới đến, hẳn là cậu rồi?" Đặng Phong nhìn cậu thiếu niên vừa bước ra khỏi cửa phòng trước mắt, rất trẻ tuổi, lại có vẻ bề ngoài của vụ dân, hiển nhiên người này chính là nhóc con mới tới rồi.
Hứa Thâm lộ ra sắc mặt đờ đẫn, hắn cũng đang đánh giá thanh niên trước mắt.
Đối phương mặc một bộ đồ ngắn màu đen bó sát người, trước ngực có một logo kiếm phong, đã bị mồ hôi làm ướt sũng, tôn thêm đường cong của khối cơ bắp to lớn bên dưới, xem ra vừa từ sân huấn luyện bên kia tới đây.
"Anh là?"
"Tôi tên là Đặng Phong, bên trên lệnh cho tôi đưa cậu qua mở Khư Nhãn. Cậu tên gì?"
"Hứa Thâm."
"Hứa Thâm phải không? Chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện." Đặng Phong bắt lấy cánh tay Hứa Thâm. Nơi này không có Đạo Manh tác, cho nên những chuyện quét dọn vệ sinh và tu bổ thiết bị linh kiện, đều do khoa Hậu Cần của bộ Văn Chức phụ trách.
Dù sao lúc bình thường, mọi người ở trong này nói chuyện với nhau, kiểu gì cũng đề cập tới sự tồn tại của 'Khư', nếu cho vụ dân tới nơi này làm việc, thực sự rất bất tiện.
Hứa Thâm để mặc cho Đặng Phong kéo mình đi, còn bước chân hắn vẫn duy trì tính thăm dò, từ từ rảo bước tiến về phía trước, nhìn qua có chút dè dặt.
"Đợi lát nữa, sau khi cậu mở Khư Nhãn xong, có thể nhìn thấy rồi." Đặng Phong vốn có tính cách khá nôn nóng, nhất là sau khi mở Khư Nhãn xong, thoát khỏi Đạo Manh tác trói buộc, gã lập tức lao lên đường, bước thật nhanh, có thể tùy ý hưởng thụ cảm giác cơn gió mơn man trên mặt.
Nhưng lúc này, chuyện đi thật chậm rãi là không thể tránh khỏi rồi, chẳng qua nương theo khoảng thời gian này, gã lại hướng ánh mắt đánh giá nhìn qua thiếu niên bên cạnh. Cấp trên nói nhóc con này rất đặc biệt. . . Nhưng thoạt nhìn, gã lại chẳng thấy hắn có gì đặc biệt cả.
Gã nhìn chăm chú một hồi, không có kết quả, lại thử dùng Khư Nhãn nhìn trộm.
Chỉ thấy phần trung tâm trong con ngươi màu đen của gã, vừa xẹt qua một mảnh sương mù, tựa như màu sắc trong con ngươi màu đen ấy vừa nhạt đi một chút, có một loại cảm giác hư vô thất thần.
Mà sau khi Đặng Phong dùng Khư Nhãn nhìn trộm, gã lập tức thấy được cảnh tượng quỷ dị khiến cho bản thân mình rợn cả tóc gáy.
Vì ở trên người thiếu niên đang đi bên cạnh gã, lại tỏa ra khư khí nồng đậm, bất cứ lúc nào cũng phát ra, giống như loại oán khí dày đặc vẫn luôn phiêu đãng trên người ác linh vậy...
Khó trách khi vừa tới gần hắn, gã lại phát hiện ra từng đợt cảm giác lạnh lẽo không sao hiểu nổi.
Đặng Phong có chút rung động, gã lập tức hiểu được nguyên nhân mà cấp trên nói nhóc con này rất “Đặc thù”.