-“Gruz gruz gruz…”
Vừa thở dốc vì tức Bão lại đi hteo con nhím trắng này, nó đi chậm là do nó như vậy bẩm sinh hay là do nó nhỏ con quá, chưa trưởng thành nhỉ, cơ thể có một chút chỉ như nắm đấm, 4 chân bé xíu có vẻ cũng rất nhiệ tình đó chứ, cơ mà đi vậy bao giờ mới tới nơi cần tới, với cả ai biết nó có đi vệ sinh tiếp hay không,đường đi có vẻ ngắn mà lai xa vời quá, vài trăm mét tới lại hồ nước, không làm gì quá đáng thêm, có vẻ cũng biết giữ gìn vệ sinh chung a, mà tính ra nó đâu có sợ Bão tý nào đâu, như không có việc gì ung dung đi ị, xong lại về như không có chuyện gì đây nè.
Tới gần bờ hồ, nó lại chui xuống nước, nước trong hồ sạch sẽ gần như trong suốt, Bão có thể theo dõi nhím trắng đang đi dưới đáy hồ,nó tiến về phía dưới của thác nước đổ xuống, Bão cũng lội nước theo sau, thách nước đổ xuống co vẻ như rất mạnh, rất nguy hiểm, nhưng nhím trắng nhỏ xíu vẫn từ từ bước qua, lại rất thuần thục như đã làm rất nhiều lần, rõ ràng đây là một thói quen thường ngày, Bão cũng đội nước bơi theo sau, đây nước đã cao quá đầu người rồi, với sức Bão thì vượt qua dòng nước chảy xuông mạnh này cũng không khó khăn gì mấy, thì ra bên trong không phải là một vách đá đơn giản, mà là một hang động to lớn, rất to lớn luôn, dù là hang động ẩn sâu trong vách đá, nhưng không hề lại ẩm thấp, cũng như tối tăm, ngược lại trong này rất khô ráo lại sáng sủa vô cùng,, linh khí nồng nặc, nhíu mắt nhìn kỹ phía xa xa phía trong, là một cái tổ được kết bằng cây khô, bên trong trống rỗng, vậy có lẽ là tổ của con nhím trắng này rồi, không hiểu sao một con nhím trắng nhỏ xíu này lại chôm được cái chỗ ngon lành như vậy chứ, mà quan trọng hơn là không bị ai giành mới là hay chứ.
Đi về cuối hang động, Bão mới nhận ra vì sao nhím trắng không bị loài nào khác chiếm mất chỗ này, bởi vì hắn nhìn thấy cái tổ này đâu có nhỏ như lúc nhìn vào từ cửa động chứ, mà nó rộng cũng phải như một hình tròn đường kính hơn 10 mét a, phải nói là qua to, quá to so với một con nhím trắng này, vậy rõ ràng rồi, cái con nhỏ này chỉ là ấu thú, con mẹ hẳn phải là rất to, rất rất to a, vừa mới nghĩ tới đây, thì Bão cảm thấy có gì đó không ổn rồi, phải nhanh chóng rời đi nơi này, có gì thì tính sau.
Chưa kịp quay đi, ánh sáng từ ngoài động bỗng nhiên như bị thứ gì đó to lớn che mất, mặt Bão như ngu ra, chuyện gì tệ nhất cũng đến rồi, đầu từ từ quay lại, xuất hiện trong mắt hắn là một con nhím cự đại, cao hơn 3 mét, bề ngang cũng phải 4-5 mét, bộ loong nhọn hoắc dài cả mét,ánh lên linh lực gia cố kinh người, phải biết gia cố linh lực của nhím con đã hơn Bão rồi, đừng nói chi là cái con nhím to đùng đoàng này, nó màu trăng toát, rõ ràng là con mẹ rồi,
-“Chết mẹ rồi”
Bão vừa tự chửi một câu, khải hoàn giáp trực tiếp bị tế xuất, nhìn con mắt không mấy thiện cảm của con nhím mẹ là Bão biết hôm nay không ổn rồi,
Bão biết điểm mạnh của nhím chím là bộ lông sắc nhọn như dao cạo của mình, linh lực gia cố cũng là một điểm mạnh, vừa là công cụ phòng thủ cũng như tấn công cực kỳ hiệu quả, khải hoàn giáp màu vàng che đi tay chân và đầu, một khung xương trước ngực và một lớp lân phiến xếp chồng trên cột sống chịu trách nhiệm trợ lực cũng như bảo vệ cột sống, trên tay huyễn hóa ra một tấm khiên kim loại vàng kim, vừa lúc đó 1 cọng lông của nhím mẹ phóng vút tới, nói là cọng lông nhưng bây giờ cả khá gì một ngọn giáo cả, tốc độ bay càng là rất nhanh, chỉ nghe phạp một tiếng, cọng lông xuyên qua tấm khiên màu vàng kim, cũng may không qua sâu lắm, mũi nhọn cọng lông vừa chạm tới ngực Bão thì dừng lại, Bão thầm than may mắn, may chuẩn bị khiên ra trước nếu không là ăn trái đắng rồi, linh lực gia cố của loài nhím này thực sự quá kinh khủng, thực lực của hắn cứ như gỗ mục trước sự sắc bén của mấy cộng lông kia, biết được sự lợi lại, Bão nào đâu dám làm ra mấy tấm khiên cùi bắp này nữa, mặc dù đã là toàn lực của hắn, nhưng quá yếu so với đối thủ, vậy phải tìm cách khác, bây giờ bản thân ở trong hang, không có đường chạy, trước hết phải đảm bảo bản thân trước đã.
Nếu đỡ không được thì phải làm sao chịu ít tổn hại nhất, vậy cách tốt nhất là làm chệch hướng đi của các mũi lao này,tưởng gì chứu mấy cái này đơn giản mà, tấm khiên mới đươc tạo ra, không theo bề mặt cong như cũ nữa, mà giờ được làm theo hình nón, như vậy nếu có va chạm thì không thể xuyên qua được,
Nhím trắng mẹ thấy một đòn của mình không hiệu quả dường như chú ý hơn đến với đối tượng này, trước nay đâu ai ở khu này chọc giận nó như thế này chứ, ở phần rìa trường sơn này làm gì có linh thú cấp cao đâu, cong lưng phóng thêm 3 chiếc lông nhọn về phía tên con người bé nhỏ kia chắc bẩm lần này sẽ thành công đem tên kia ghim vào vách đá, nhưng làm cho nó bất ngờ là các cọng lông như mũi thương chỉ chạm vào tấm khiên hình nón kia rồi đổi hướng cắm vào vùng vách đá hai bên, trên bề mặt chiếc khiên chỉ để lại vài vết trầy bột phấn, chiêu này có lẽ chưa bao giờ làm nó thất vọng, nhưng hôm nay khác rồi, nào còn coi thường đối thủ được nữa, nó cuộn tròn lại như một quả cầu cao tới 3 mét, toàn thuân lông nhọn ánh lên màu kim loại sắc bén. Như một quả banh lăn đến muốn đè lên xuyên những gai nhọn qua cơ thể đối thủ,
Bão giơ hai tay, nhanh chóng tạo ra 2 khối kim loại hình tam giác vuông nằm song song với nhau, cũng chính là trên đường thẳng mà con nhím trắng to lớn này sẽ lăn tới, đường ra bị che mất, thì chỉ có cách này mới tránh khỏi đợt tấn công này, mấy trò tấn công kiểu này sao làm khó hắn được, chỉ cần áp dụng một chút kiến thức là háo giải dễ dàng rồi, như một quả banh, con nhím lăn qua cạnh nghiêng của hai tam giác rồi theo đà bay lên khỏi mặt đất hơn 1 mét, cũng đủ để Bão dùng tốc độ trượt qua chính giữa của 2 hình tam giác để thoát ra phía cửa hang động, thoát khỏi cách thế không có đường lùi, không dừng lại, quả cầu lông nhím to lớn kia trở lại đuổi theo Bão vè phái cửa động, Bão như con sóc phóng ra khỏi thác nước, tốc độ quá nhanh như có thể lướt trê mặt nước, phía dưới nước, quả cầu lông nhím vẫn lăn theo với tốc độ cao, cày xới đục ngầu 1 đường dưới đáy hồ trong veo, có lẽ do sống dưới ước quá quen thuộc, nên tốc độ của nó cũng rất nhanh, Bão vừa vụt lên bờ thì dưới nước con nhím cũng đã theo sau, không ngừng nghỉ phóng ngay ra hơn 10 cọng lông, Bão biết không thể lui nữa, nếu lui coi như manh mối duy nhất cũng mất luôn, bao ngày theo dõi mới may mắn có được, hai tay tế xuất hai đao vây cá mập, vung tay liên tục đánh bay 10 mũi giáo kia, đòng thời lướt tới, lôi ảnh hân phát cũng được tế xuất ra, mấy con nhím này hệ kim, cho nên lôi pháp thân ảnh cũng đạt được tốc độ tối đa, rất nhanh cượt qua khoảng cách 30 mét,rồi lại di chuyển quanh thân hình to lớn cao tới 3 mét của, với cái bộ lông dày đặc đó thì tấn công Bão vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng đứng xa thì sẽ không nghĩ ra cách được, tới gần mới có cơ hội để nhận ra sơ hở của đối phương được, mà tấn công tầm gần chắc chắn là không ổn, vì bộ lông kia được gia cố linh lực quá ư chắc chắn, với cái gia cố linh lực cùi bắp của Bão chẳng khác nào châu chấu đá xe, đã vạy thì chơi tới thôi.
Thân ảnh chậm lại, khải hoàn giáp vàng kim bắt đầu lỗi lục cục, sần sùi hẳn lên, màu vàng chuyển thành màu đen nhánh, hai cánh tay với hai thanh đao vây cá cũng nhanh chóng chuyển về IRON SUIT chắc chắn, giáp đầu cũng giảm dần diện tích, từ chỉ hở đôi mắt ở khải hoàn giáp thành một chiếc mũ đen chừa ra khuôn mặt của Bão, chân tay và giáp đầu nhanh chóng được hỏa diễm nung lên đỏ rực, không khí bắt đầu bị nung nóng vặn vẹo, mặt đất gần bờ hồ ẩm ướt cũng bị đốt nóng lên xèo xèo, tay phải tụ lại linh lực, không khí xung quanh phạm vi 20 mét cuốn lại thành một vòng xoáy quanh cánh tay nung đỏ kia, rồi bị nén lại với áp suất cực cao, hảo diễm bị cuốn ra kêu lên rít rít rợn tóc gáy, "cực lốc quyền" toàn lực đấm ra, một lốc xoáy lửa sáng rực giữa ban ngày nằm ngang xoắn tới con nhím dang lăng tới
-“Ầm” một tiếng, kình lực bắn ra, Bão bị bắn lùi ra hơn 10 mét mới dừng lại được, quả cầu nhím cũng khựng lại chỉ một chút rồi lại lắn tiếp, Bão há hốc mồm, con nhím này sao khỏe quá vậy, ăn một "cực lốc quyền" chỉ khưng lại giây lát rồi lại lăn tiếp, tốc độ lại càng nhanh hơn, mỗi nươi đi qua đều đẻ lại một hàng toàn những lỗ do những lông nhím nhọn hoắc cắm xuyên xuống, "cực lốc quyền" lại được Bão thi triển,
“ầm”
Quả cầu nhím lại khựng lại một chút rồi lăn tiếp, linh lực gia cố của nhím trắng này quá lợi hại, nhưng cũng không phải là quá bá đạo a, giao chiến vài lần, Bão cảm nhận được thực lực con nhím trắng này cũng không phải úa mạnh, đâu đó úy tầng trung kỳ, nhưng bá đạo ở chỗ nó phòng thủ quá cẩn mật, không thể xuyên thủng được.. Nhưng vừa qua hai phát cực lốc quyền, Bão cố ý đánh vào cùng một chỗ, thấy nơi đó ửng lên màu đỏ, có lẽ da thịt con nhím bị nung lên bỏng rát, vậy nếu tập trung một chỗ có thể có tác dụng.
Sau đó Bão liên tục tung cực lốc quyền vào cùng một điểm, mặc cho linh lực liên tục tiêu hao, vừa dùng thân ảnh lôi pháp, vừa liên tục tung "cực lốc quyền", mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, nhưng có chút hy vọng thì vẫn phải cố,
“Ầm, ầm, ầm…”
"cực lốc quyền" liên tục đánh lên bộ nơi trên quả cầu nhím, nơi đó đã có màu cháy xém, vài cọng lông tại nơi đó đã bị Bão đánh gãy,
Đến lúc rồi, trên tay hai IRON SUIT chắp lại, một mũi khoan bằng kim loại hình nón, bị nung đỏ rực, giống như sắt thép vừa lấy trong lò lửa ra vậy, hừng hực nóng bỏng, hai chân xuống tấn cắm sâu vòng mặt đất, chờ đợi nhím trắng lao đên, chính ngay điểm vừa gãy ra vài cọng lông, lòi ra phần da bị nung đỏ lên, hai tay vận lực, cơ bắp nổi lên, đam thẳng vào chính nơi đó.
“Kịch”
Một tiếng chua chát vang lên, không giống như những lần trước, quả cầu nhím không còn tiến tới trước nửa,tại nơi giao chiến, mũi khoan đỏ rực màu kim loại nung nóng bị nứt ra rồi vỡ toác ra, cũng tại nơi mũi nhọn kia vỡ ra, một dòng máu đỏ chảy ra từ trên bề mặt da của quả cầu gai kia, con nhím cũng từ từ mở ra thân hình, miệng thở hồng hộc, mắt trắng dã nằm ra mà hổn hển, có vẻ như đuối sức lắm rồi, với cả vết thương trên lưng dường như cũng khá nặng a,
Bão cũng không hơn gì mấy, đánh nhau nữa ngày, linh lực tiêu hao gần như không còn, sức lực cạn kiệt, ngã ngữa thở gấp. Cuộc chiến coi như hòa, nhưng Bão biết như vậy sẽ không có thu hoạch gì, vừa nghĩ cách gì đó tìm ra chỗ hắc linh thạch thì liếc mắt sang ngay bên cạnh, bất ngờ thay, cái con nhím con nó lại ngồi cầm cái cục gì như cục đất mà gặm ăn rất ngon lành nè, đôi mắt chớp chớp nhìn Bão như chẳng có chuyện gì xảy ra, không những vậy, nó còn leo hẳn lên ngực Bão mà ngồi ăn, hình như đối với nó không có gì là nguy hiểm đến từ thế giưới bên ngoài cả, cho dù đất đá bên cạnh bị xới lên rối bời, cây cối cũng ngã rạp một khoảng rừng, đâu còn chtus nào mảnh rừng yên bình ban sáng nữa chứ,
Nhưng điều làm Bão tâp trung nhất chính là cái thứu mà con nhím nhỏ nằm cầm trên tay kìa, chẳng phải là một thứ nhìn như đất đá bình thường giống nhau vậy, nó chính là Hắc linh thạch, là hắc linh thạch, linh thạch được mệnh danh là thứ chứa đựng được nhiều linh khí nhất nè, mặc cho tạp chất nhiều như thế nào, nhưng nhiều là vẫn nhiều, Bão chỉ dùng để đốt, cần đách gì mà thuần khiết chứ.
Nhưng đây chỉ là một mảnh nhỏ, giờ làm cách nào tìm được chỗ để lấy mới là điều quan trọng, nhanh tay nắm lên nhím nhỏ, tay trai rút ra một thanh trường kiếm mà hai anh em họ Cam đã rèn, cố gắng vét chút linh lực gia cố lên thân kiếm, cố gắng gượng dậy chơi trò “bắt cóc tống tiền”
Kề kiếm vào cổ nhím con, ánh mắt tà ác nhìn về phía nhím mẹ đang nằm, như được tiếp thêm sức mạnh, nhím mẹ trực tiếp bật dậy, cho dù vết thương vẫn đang rỉ máu, bốn chân còn đang run rẩy, ánh mắt vẻ cầu xin hướng phía Bão mà nhìn, dương như hiểu ý mà cầu xin.
Bão đương nhiên không làm quá, đối với linh thú, đôi khi còn thật thà hơn con người nhiều, chỉ cần không làm quá, không tàn sát thì linh thú vẫn hiền lành lắm, tay vẫn dứ dứ kiếm nơi cổ nhím con, nhìn con dao đạo văn lượn lờ, linh khsi ân hiện ánh lên vẻ nguy hiểm của thanh kiếm kỳ lạ này, kiếm thì nhím mẹ thấy không thiếu, nhưng cái ba động linh lực trên thanh kiếm này đem tới một sự nguy hiểm, rối rít kêu lên cầu xin Bão tha cho con mình.
Bão cũng biết đạt được mục đích rồi, biết nhím hiểu ý mình, ta phải chỉ chỉ vào mảnh đất đá mà nhím con đang ăn, ra hiệu cho nhím mẹ là mình cần thứ này, thật không làm Bão thất vọng, nhím mẹ gật gật đầu sau đó chỉ về một hướng bên kia hồ nước, Bão cũng gật đầu đem nhím con tới trả cho nhím mẹ, nhìn cái vết thương trên lưng vẫn đang rỉ máu, lại nhớ tới tình cảm mẫu tử của mẹ nhím, Bão cũng cảm thấy ó lỗi lắm, với các thể loại bị thương khác thì Bão cũng đành chịu, nhưng mấy con linh thú hệ kim này Bão làm đươc chút chút, tay nhẹ đặt lên miệng vết thương, hắc kim trong cơ thể nhẹ chạy ra vá lại miệng vết thương, cầm máu lại.
Sau đó nhím mẹ chậm chậm di chuyển theo cái hướng mà nó đã chỉ lúc trước, nhms con trên lưng mẹ vẫn ngồm ngoàm ăn hắc linh thạch, đúng là quá sức vô tư không lo ưu phiền mà, hay là điếc không sợ súng chứ.
Đi hơn 1 giờ đồng hồ đường rừng, vượt qua một đường mòn vòng vèo nhỏ, có lẽ là đường mà mẹ con nhím hằng ngày vẫn đi lấy thức ăn, thêm một đoạn ngắn nữa, trước mặt Bão là một ngọn núi cao vách đá cheo leo, đừng đi coi như không còn, ai mà leo được vách đá cheo leo này nữa, không để Bão đợi lâu, nhím con tham ăn mừng rõ vọt xuống từ lưng mẹ, chạy nhanh tới chân núi đá, nào còn cái vẻ chậm chạp lúc sáng, như một con sóc cạp ngay một mảnh vỡ rơi gần đó mà ngồm ngoàm.
Bão biết rồi, đây là hắc linh thạch, toàn bộ là hắc linh thạch a, cả một ngọn núi hắc linh thạch, vậy còn sợ gì thiếu thốn nữa chứ, cứ việc tha hồ mà nghiên cứu, nếu có thể hắn sẽ tạo ra mấy thứ hiện đại hơn, đem tên hết mấy thứ ở thế kỷ 21 về đây mà xài.
Trước sự ngây ngơ của 2 mẹ con nhà nhím, Bão ngửa mặt cười vang giữu chốn rừng xanh.