Chương 40: “ Viễn cổ thần thú”

Nhưng cho dù là tầng cấm chế có chút sơ sài, nhưng cũng hơi quá sức với Bão a, Bão thầm lắc đầu, tất cả cũng là tu vi quá thấp, nếu bây giờ dùng lực cường ngạnh phá vỡ tầng cấm chế này rất có thể sẽ gây kinh động đến mọi người xung quanh, nhất là có thể đánh động tạo ra đầu mối cho kẻ giấu vật này ở đây, điều này Bão không lo sợ người giấu sẽ tới ngay, rõ ràng nếu có thể không vướng bận gì có thể tới ngay thì người đó đã không để vật đó gì ở đây rồi, nhưng để lại giấu vết sau này tên kia có tìm tới hắn, cũng là điều dễ hiểu a.

Cẩn thận vẫn hơn, Bão đánh ra một vòng cấm chế mà hắn học lỏm được của lão bạc đầu, tác dụng thì vẫn như cũ, phát hiện và báo động cho hắn nếu có bất cứ gì chạm vào đi qua tầng cấm chế này, bình thường chỉ là phạm vi trong khoảng căn phòng, hay diện tích nhỏ vài mét để an tâm tu luyện, lần này Bão phải bố trí môt vòng cấm chế khá rộng, hon 10 mét bán kính, phòng bệnh hơn chữa bệnh, lỡ có người đến đột ngột, thì hắn cũng kịp phản ứng a, trong đêm tối, 10 mét là đủ để hắn che dấu tung tích rồi, Bão mất gần 3 tiếng đồng hồ để bố trí xong cấm chế bản thân, mà có lẽ lão bạc đầu chỉ giơ tay một cái là xong, lúc này đây cũng là 2 giờ sáng, có lẽ mọi người đã ngủ say, Bão tiếng hành phong tỏa toàn bộ lượng ánh sáng có thể chiếu đến trước tiểu viện của hắn, bằng nhiều cách mục đích chính là che đi đền đường, đèn lồng, Bão cũng không ngại tiêu hủy vài chục đèn đuốc quanh đây. Vị trí căn phòng của Bão bình thường đã heo hút, nay lại càng không có ánh sáng, âm u, phiêu giật vô cùng, những tưởng sẽ có vài con ma bay qua bay lại là hợp với khung cảnh,

Ma bay thì không có, nhưng mà đào đất thì có, Bão đào rộng ra xung quanh 1 mét bề rộng của hố, khối cấm chế này thoạt nhìn như một bong bóng xà phòng phóng lớn lên vậy, to hơn quả bóng rổ, bề mặt linh lực xoắn lại ba động, loại này trước đây Bão cũng thấy lão bạc đầu dùng để phong bế một số linh thảo, nhằm bảo quản tốt hơn, tránh tiếp xúc với môi trường hỗn tạp bên người. Cách mở khóa duy chỉ có 2 cách, một là dùng kình lực mạnh mẽ phá vỡ, Bão đưogn nhiên không chọn cách này, đã tốn công tạo nên cấm chế, đương nhiên Bão chọn cách thứ 2, dùng thần niệm bào mòn dần lớp cấm chế này, cái gì cũng có giới hạn của nó, hơn nữa theo Bão đoán được, cấm chế này được một người bị thương, muốn cất giấu nhanh vật ở trong, nên sơ sành đánh một cấm chế đơn giản mà thôi, Bão không tin hắn không cạp mòn được lớp cấm chế màu xanh đậm này.

Bắt đầu ngay vào công việc, bởi vì trước đây Bão cũng thử vài lần phá cấm chế của lão đầu bạc, mạc dù chưa bao giờ thành công, nhưng thất bại nhiều cũng rút ra được kinh nghiệm a, trước hết cần dò theo đường vận hành linh lực của chủ thể, sau đó tìm ra điểm chốt của cấm chế này, sau đó công kích vào chính chốt cửa này, sẽ phá được cấm chế. Đó là đối với cấm chế dạng linh lực này, theo thời gian còn tự thân giảm dần hiệu quả, nên Bão tin hắn có cơ hội rất lớn, còn dạng cấm chế như khốn sát trận, hộ trận…. dùng trận kỳ tạo thành thì dường như không bị hao mòn tý nào theo thời gian.

Thần niệm được Bão gia cố thêm giác quan thứ 6, mạnh mẽ tràn lấy bao phủ tầng cấm chế màu xanh đậm này, 3 luồng khí màu của hắn nhẹ nhàng di chuyển theo hướng mà linh lực cấu thành nên tầng cấm chế này dịch chuyển, đi theo là một chuyện, ro ràng là một chuyện và sau đó tìm ra điểm then chốt mới là vấn đề khó khăn, với tu vi Bão hiện này chỉ có dùng kiên kỳ mà thôi, hơn nữa tên gia hỏa làm ra cái này chắc chắn tu vi hơn Bão không chỉ một chữ “xa” có thể hình dung được. Liên tục, liên tục, thần niệm cảu Bão nhiều lần vuột khỏi linh lực kia, làm hắn phải bắt đầu lai từ đầu, nhưng cũng nhờ đó Bão mơ hồ cảm nhận được điểm then chốt của tầng cấm chế này,cứ dường như mỗi lần tói gần điểm chốt cấm chế này, thần niệm của Bão sẽ có một cảm giác bị trơn tuột, vuột tách khỏi con đường đang đi tới, vậy đương nhiên tầng cấm chế này không muốn thần niệm Bão tác động đến vùng này, sự phòng thủ bản năng này âu cũng là điểm yếu của nó, càng giấu thì lai càng lộ mà thôi. Bão cũng thầm may mắn, nếu như tên kia không vội vàng bố trí, nếu như Bão không có giác quan thứ 6 đặc biệt, thì ai có thể như hắn một tên sĩ tầng có thể làm tới bước này.

Bão liên tục bào mòn tầng cấm chế tại chính điểm chốt kia, linh lực ba động mòn dần. yếu dần, kèm theo đó là sát khí mang tính viễn cổ kia cũng tản mát ra nhiều hơn, Bão thầm sợ nếu ngay lúc lấy ra không giấu được ngay vật này thì dễ bị cao thủ phát hiện lắm, đến lúc này Bão rõ ràng xác định, bên trong nhất định là vật gì đó rất kỳ lạ, đương nhiên không phải là linh thảo, linh được gì rồi,

Trời hửng sáng, Bão vẫn chưa xong việc, tầng cấm chế như đã mòn lắm rồi, nhưng Bão không thể tiếp tục, rất nhiều người sẽ rất mau chóng chú ý tới việc hắn đào đào, láp lấp chỗ này. Tặc lưỡi, Bão lấp lại hố, lập nên một tầng cấm chế không thể mỏng hơn được nửa bao phủ lấy cấm chế bằng quả bóng kia, cái này là hắn suy ra được khi cả đêm cứ mày mò đi theo linh lực ba đông kia, cho dù không muốn học, nhưng làm theo quá nhiều, ắt cũng là tự động thuộc lòng, cấm chế siêu dỏm của Bão ra đời như vậy đấy, không thầy giáo, không sách vở.

Hôm nay ngày mới tới, nhưng Bão cứ muốn mau tới đêm cho mau, để hắn còn tiếp tục công việc đào vàng, đào kim cương của hắn, chậm một nhịp cũng làm hắn lo lắng, lỡ có người biết được chuyện này, chẳng phải hắn lành ít dữ nhiều sao,, hắn giờ chưa mạnh đến nổi gặp thằng nào là bụp thằng đấy được đâu.

Nhưng hôm nay lại là ngày hắn phải tập trung ở đại điệm để nghe thông báo về lịch thi đấu mới, Bão càng là làm biếng đi, kiểu gì hắn chơi cũng được a, chỉ cần đối thủ còn trong tầm sĩ tầng, không quá mạnh mẽ biến thái giống hắn thì Bão yên tâm có khả năng đánh một trận ra trò. Còn về sự phối hợp với đồng đội, trước nay Bão chưa từng, nếu vào thì chắc cũng miễn cưỡng hợp tác trước mặt mà thôi, làm tu sĩ ai không có kiêu ngạo riêng, phối hợp với nhau như là một chuyện cười vậy, nhwugn luật vẫn là luật, nếu không có lý thì cũng không được toàn bộ đại lục thông qua.

Vừa tới trước đại điện rộng lớn, dường như ánh mắt thầy hiệu phó đang tìm hắn,, khi đã thấy hắn thì nhẹ gật đầu sau đó ngồi xuống, lão ta cũng sợ Bão không đến lại bỏ qua điều gì đó quan trọng trong luật thi đấu, và theo lời ai đó nói tính tình cậu thanh niên này cũng không được dễ gần lắm đâu, nên lão cũng một chút lo lắng, cũng vì thế mà lão thở dài yên tâm khi thấy Bão đến, không lại bỏ đi đâu chơi thì Đại Học Viện mất đi tuyển cử xuất sắc rồi,.

Năm nay phong cách thi cũng là rất khác mọi năm, chia làm 3 vòng, vòng thứ nhất là cuộc thi tài giữ mỗi thuộc tính, vòng thứ hai là thi tài cuộc thi tài trình diễn combo giữa các thành viên trong đội tuyển, và vòng cuối là vòng thi tập thể, tiến vào bí cảnh, trogn bí cảnh có một số lượng nhất định thẻ bài, đội nào chiếm được nhiều thẻ bài thì sẽ được điểm tương ứng theo số thẻ bài đó, tổng điểm sẽ là điểm của cả 3 vòng thi,

Luật thi này Bão nghe cũng đã mơ hồ hiểu rõ, hắn lẻn trốn về nhà, trong lúc ở đây có lẽ mọi người phải làm lễ khai mạc tới ít nhất là đầu giờ chiều, hắn đương nhiên muốn về đào tiếp kim cương rồi.

Bão trốn khỏi đại điện, trên mặt giả vờ đau bụng nhăn mặt, tay cầm tờ giấy vò nát, hai mông khép chặt giả tạo lúc tào tháo dí, không ai nghi ngờ lý do hắn trở về phòng cả.

Mặc dù “đau bụng” nhưng tốc độ hắn vào chỗ vắng người có mấy ai theo kịp chứ, vút một cái đã biến mất. Hơn 10 phút sau hắn đã về tới phòng mình, một lần nửa kích hoạt cấm chế mà tối qua hắn mất hơn 3 tiếng để dựng nên, sau đó hắn chỉ đơn giản là che khuất đi mà thôi, nay chỉ dựng lên lại nên khá nhanh, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Làm gì lén lút cũng làm người ta lo lắng nhưng cũng rất khoan khoái a, cảm giảm như cượp đồ trước mặt người ta vậy, hahahaha, hèn chi mấy ông bà hay ngoại tình, phải chăng cũng là cái cảm lén lút vụng trộm này, Bão thầm nghĩ.

Tiếp tục công việc lúc tối, Bão lại ngồi”gặm” từng chút một tầng cấm chế ngay điểm chốt kia, đã mỏng lắm rồi, khí tức bàng bạc viễn cổ kia thoát ra, vẫn như trước, bao trùm lấy luồng khí 3 màu của Bão mà hướng dẫn đánh chính xác vào điểm chốt cấm chế, có phần như trợ giúp, có phần như chính bản thân nôn nóng vậy.

Còn chần chờ gì nữa, cơ hội không đến hai lần, dã biết điểm then chốt, cấm chế lại càng mỏng, chỉ cần dụng lực không quá mạnh là có thể phá được, chấn động sẽ không lớn, với cả mọi gười nay đã không ở đây, còn gì kiêng cử chứ

Tay phải giơ lên, hai ngón tay trỏ và giữa tụ lại thành hình mũi kiếm, lôi linh lực xoàn xoẹt lượn quanh hai ngón tay, linh lực hệ lôi tụ lại đậm đặc dần tại đầu ngón tay, dùng lực trực tiếp đâm xuống, ngón tay mang theo lôi linh lực cam giác như xuyên qua một tấm ván mỏng giống như vậy, đi theo đó một tiếng rắc. Tầng cấm chế trực tiếp vỡ tan như bong bóng xà phòng, một hộp ngọc đen tuyền bay lơ lững trước mặt Bão, cũng không đợi Bão cất đi hộp ngọc, Bão lúc này tâm tình đâu di mở ngay hộp ngọc này chứ, phải gấp rút dọn dẹp chỗ này mới là đúng đắn a.

Nhưng làm cho Bão hoảng hồn, hộp ngọc tự động mở ra, bên trong là một con rùa nhỏ làm bằng ngọc, cũng là mau đen tuyền luôn, Bão đưa tay bắt lấy muốn giấu đi, tay còn chưa kịp đưa đến, con rùa ngọc nhỏ xíu chớp chớp mắt, nhìn Bão như nhìn thấy mẹ vậy, lao đến xác nhập vào lòng bàn tay, ngay lúc chìm vào da của Bão, đã biến thành hình vẻ trên tay, sau đó chạy lên khuỷa tay, Bão ra sức giãy dụa, muốn hất cái con rùa con này ra khỏi cánh tay, nhưng nào có thể, nếu như hắn có thể cạo đi phần da thịt này thì mới có hy vọng,hình ảnh con rùa như hình xăm trên cơ thể Bão tiếp tục chạy đến vai, sau đó chạy ra sau lưng rồi nằm im ở đó, hình ảnh con rùa nhở nhắn biến hóa, không còn vẻ cute thánh thiện nữa, mặc dù độ lớn hình ảnh vẫn nhưng vậy, nhưng biến hóa vẫn nhìn thấy rõ ràng, mai rùa hắn lên những đạo vân ẩn hiện đen tuyền, vài chiếc gai nhọn to thô nổi lên trên mai rùa, chiếc cổ ngắn trực tiếp vươn cao dài gần gấp đôi cơ thể, mặt rùa nay đâu còn, thay vào đó là cái đầu hắc long cực kỳ uy vũ, rống miệng gầm lên miệng tiếng. Ngay khi đó, bầy trời toàn thành Cổ Loa bỗng nhiên vụt tối, giống như là nhật thực vậy, mây đên không biết từ đâu còn cuộn nổi lên, sấm chớp ầm ầm lóe sáng trong vân vụ, nhưng không hề đánh xuống mặt đất….

Tất cả mọi người càng là kinh sợ, đây là hiện tiện gì a, trước nay chưa từng xảy ra, chỉ duy có vài người đoán ra đươc một phần nào đó sự việc đang chìm đắm trong im lặng.