Trở về phòng mình, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, đánh nhau xong nỗi lòng cũng giải tỏa một chút, có gì khó chịu hơn sống trong một vỏ bọc khác, nhưng ai biết đươc trong vụ trụ này có người nào hơn Bão không, điều đó Bão không biết, nhưng trước mắt chính hắn, có lẽ là độ nhất vô nhị, hai lần sống trong vỏ bạo, giả tạo đến 2 lần, có chút làm hắn chán nản, cuộc sống đối với hắn sao mà khắc nghiệt, một lần chết đi khi chưa hoàn thành mong ước, trọng sinh vào cơ thể một tên công tử bột, ăn chơi, dâm loàn, cố gắng lắm mới cải tạo được cơ thể đó, trở thành một chính nhân quân tử, nhưng cái số nhọ nó ám, vừa lên thể phàm tầng 6 đươc vài hôm, thì lại bị đánh xém chút mất mạng, đến nổi cơ thể lại một lần nữa reset về điểm ban đầu, à không,có lẽ là về âm luôn, chẳng phải hiện nay xương cột sống hắn, và xương tay của trái của hắn còn không thể hồi phục hoàn toàn sao, ông trời đúng là đùa người quá đáng mà.
Đôi khi hắn nghĩ lúc ở trái đất, có lẽ nên để hắn chết luôn, không phải đấu tranh như thế này chứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu được sống thì có ai muốn chết đâu, hắn cũng vậy mà thôi, còn về phần thử thách trong cuộc sống thì tại đâu không có, khác chăng chỉ là biểu hiện ra bên ngoài như thế nào mà hơn, cuộc sống nếu không có gian khổ, chông chênh thì sao có thể nhận biết như thế nào là bằng phẳng cơ chứ, và đương nhiên bằng phẳng của mỗi người đều khác nhau, với người như Bão, thì bằng phẳng của hắn đã là rất chông chênh với người ta rồi, bởi vì với người trải qua quá nhiều đau khổ, gian truân thì điểm bình yên của họ cũng rất đơn giản.
Thoáng nghĩ vu vơ, làm Bão sáng tỏ vài điều, hắn phải tiếp tục tiến lên thôi, nếu ông trời đã đùa giỡn hắn, thì hắn cũng thể là một quân cờ trong tay ông trời được, hắn phải lấy đươc tự do, tự tại tại chính thế giới này.
“Thông minh nhất nam tử,
Yếu vi thiên hạ kỳ.
Trót sinh ra thời phải có chi chi,
Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu. “(1)
Bão thầm ngân lại vài câu thơ chợt xuất hiện trong đầu, thầm nghĩ “không biết Nguyễn Công Trứ có xuyên việt như mình không, mà lại có thể hiểu tâm trạng của hắn lúc này, hay nói cho đúng là bài thơ rất hợp với hắn lúc này.
Nam nhi sinh ra nào bỏ phí cuộc đời, nhất định phải làm nên chiến tích thần kỳ, hắn đã được sinh ra hai lần, đây là cơ hội làm lại của hắn, hắn sao có thể để hoang phí cơ chứ.
Cổ Loa cách phi thuyền của Đại Học Viện hơn 3 ngày bay
Tại đây là một công trình siêu lớn, từ tâm thành Cổ Loa trải rộng ra bán kính hơn 10km, đủ biết tòa thành này rộng lớn như thế nào, nếu người thường đi bộ hết tường thành, chắc cũng mất cả tháng, toàn bô thành được bao bọc bởi Bức tường bằng đá cao hơn 40 mét, bề dày cũng hơn 5 mét, đủ biết công trình này hoành tráng và kiên cố dường nào, màu đá xám trắng ẩn hiện vẻ tang thương của năm tháng, còn ẩn chứa cường đại sát khí, có lẻ đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng lịch sử chiến tranh mới có được tường thành lịch sử này.
Trung tâm tường thành là một khu vực được bao bọc riêng cũng bởi một vòng tường thành nhưng quy mô nhỏ hơn, phạm vi bảo vệ cũng chính đầu não của Cổ Loa, khu trung tâm Cổ Loa, hàng loạt tòa nhà cao tầng với kiến trúc giống như lâu đài pháp chọc trời mọc lên, càng nhiều hơn là các kiến trúc cổ xưa thấp hơn nằm phía dưới của các kiến trúc cao tầng kia,trên 4 đỉnh tháp cao nhất có gắn 4 ngọn cờ với 4 hình thần cổ linh thú, Long màu vàng, Lân màu xanh lá, Quy màu đen, và Phụng và đỏ rực.
Bốn ngọn cồ linh vận âm trầm vòng quanh, hào quang như chọc thẳng lên tầng mây, nhẹ nhàng bay phấp phới ánh lên vẻ trang nghiêm, uy vũ vô cùng, khiến mọi người nhìn vào như muốn vái lạy.
Điều đặc biệt chính là, trong tường thành nhỏ này nồng nặc linh khí vờn quanh, nếu đươc tu luyện ở đây thì còn gì bằng, nhưng rất tiếc điều đó ít khi xảy ra lắm, trừ khi là những nhân vật cực kỳ đặc biệt, nơi này chủ yếu là nơi nghị sự, tiếp khác của toàn bộ Việt Tinh thế lực lớn nhỏ.
Tại một con hẻm nhỏ trong Cổ Loa thành, không ai để ý, giữa đêm vắng,một tên mặc toàn phục đen, bịt khăn mặt đen, chỉ lòi ra đôi mắt có phần đau đớn, lại có phần vui mừng, tay cầm một hộp ngọc màu đen tuyền, hàng quang nhè nhẹ phát ra, tay đang run run cầm thanh đoản kiếm đã gãy đôi, cố gắng đào một hố nhỏ sâu ở bên góc một ngôi nhà ẩn sâu trong hẻm, nếu không phải cao thủ tinh ý, thì khi đi qua chưa chắc đã cảm nhận được ở đây có người đang lén lút làm gì đó, tên áo đen trên người hắc phục ướt nhẻm, bám sát vào da người, nếu có người nào đó ở đây chắc chắn biết đó là máu, mùi tanh tỏa ra khá rõ ràng, có lẽ tên này bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng tai jsao hắn lại vui mừng, bởi vì sau khi trải qua ác chiến với 2 tên bịt mặt khác, hắn đã thành công lấy được vật này, vật mà ông chủ hắn giao phó cho hắn cướp đoạt về. Nhwugn với thương thế quá nặng như thế này, cùng với vật kia dấu vết chắc chắn không đi được xa, hắn đành chôn tạm vật này ở đây, trước tiên trốn đi, sau đó trở lại thu hoạch, hoặc là để người khác tới lấy cho ông chủ, nếu đem đi bây giờ, cả người và vật đều sẽ mất mất.
Hoàn thành công việc chôn đồ một cách gấp gáp, hơi thở của hắn càng ngày càng nặng, hắn phải nhanh chóng rời đi, nếu không có thể dẫn người tới đây, như vậy sẽ công cốc mất, nghĩ xong, người này xoay người, bất chấp vết thương, tay vừa vung, một cổ linh lực tràn qua, xóa sạch dấu chân cùng dấu đào đất vừa nãy, thân hình vừa chuyển, bóng đen đã vút xa qua những mái nhà đằng kia.
Người này vừa đi chưa tới 10s đồng hồ, 2 bóng đen khác vụt đến chỗ tên kai vừa cất đồ, thần niệm nhanh chóng quét xung quanh,phát hiện không có dị trạng gì khác, chuyển người tiếp tục đuổi theo phái người áo đen bị thương vừa rời đi, cho dù xóa dấu vết, nhưng với một tên bị thương nặng trong thời gian ngắn không thể hoàn toàn ẩn tng tích được, đây cũng là ý tứ của tên này, dụ bọn kia tránh xa khỏi chỗ giấu đồ, sau đó mới là đích thực lẩn trốn, tránh gây nghi ngờ.
Sáng 3 ngày sau
Phi thuyền của Đại Học Viện đã tới nơi, nhìn xuống phía dưới có thể thấy sân bay dành cho phi thuyền rất rộng, đã có 2 phi thuyền đậu trước, vậy Đại Học Viện là người đến thứ 3 rồi, mỗi vùng mỗi tàu sẽ có màu sắc khá phân biệt, Đại Học Viện đại diện Nam Bộ sẽ là màu vàng, Tây Nguyên sẽ là màu xanh lá,Biển Đông màu xanh dương, và duyên hải đỏ.
Theo như ở đây thì thiếu tàu màu xanh dương, cũng là điều hợp lý, vị trí của Học Viện nổi tiếng ở Biển Đông kahs là xa đối với Cổ Loa thành.
Phi thuyền vừa cập bến, phía dưới đã có một nhóm người tiến ra tay bắt mặt mừng với các giáo viên cảu Đại Học Viện, cso vẻ quen nhau đã từ lâu, thầy hiệu phó Đỗ Minh Long càng là ân cần hỏi thăm từng người, tay bắt mặt mừng nồng nhiệt, các giáo viên kahcs cũng vậy, duy chỉ có một người gương mặt khá âm trầm, đó là thầy Phong, chuyển khi còn ở trên tàu hắn vẫn còn ấm ức lắm, hắn vẫn hướng ánh mắt về “học trò cưng” của hắn nhưng vẫn chưa tìm được bóng dáng lòm khòm kia, về phần tên hiệu phó cà chớn kia hắn không thèm để bụng nửa,càng để bụng càng tức mà thôi, dù sao cũng không thể lôi ông Đỗ Minh Long ra mà test thửdầu ăn Tường An được.
Một người đàn ông có phần thấp bé, nhưng lại là người dẫn đầu những người ở Cổ Loa thành tai đây, giọng đầy thân thiết với thầy hiệu phó:
-“Haha, đã 3 năm mới gặp lại quý thầy cô,chuyện để nói chắc cũng không ít, tạm thời mời các vị đi Tiên tửu lâu ngồi chơi, ta đi sắp xếp chỗ ở cho mấy trò này, sau đó sẽ đến chịu phạt sau vậy,”
Các giáo viên Đại Học Viện cũng không phản đối làm trễ nãi công việc, trực tiếp cùng nhau hướng một phái mà đi, thầy Phong mặc dù còn trông chờ cậu “học trò cưng”, nhưng không thấy nên cũng đành tiếc nuối rời đi theo lưng các giáo viên khác, cùng nhau tiến đến Tiên tửu lâu,
Về phần học sinh chỗ ở, học học quan chiến được sắp xếp riêng, các học sinh nằm trong đội tuyển cũng được sắp xếp riêng, nơi ở của các học viên trong đội tuyển là một dãy nhà sạch sẽ nằm ở một khu khá ít người qua lại, nahừm đảm bảo sự yên tỉnh cho các học viên này.
Bão trong tên mới là Doom đươc bố trí ở căn phòng ở giữa khu nhà, nhưng hắn tự ý xin phép được xếp cuối cùng, cũng giống như lúc ở trường Đại Học Viện, căn nahf cuối hẻo lánh nhất lại tạo cho hắn cảm giác quen thuộc, yên tâm nhất, người quản sự cũng không quản chuyện nhiều, có tên lựa chỗ có phần tệ xa nhất thì hắn cũng không đi ngăn cản.
Sau khi phân chỗ ở xong, người này trực tiếp rời đi, Bão xoay người đi về phía căn phòng xa nhất, vừa đến trước khu đât tiêu viện này, có phần bụi bặm về ít người qua lại, lại bốc lên một khí tưc khá đặc biệt, mà Bão cũng không xa lạ gì, là sát khí, tại sao khu học viên tới ở lai còn sát khí vấn vương, cho dù đã phai mờ đi rất nhiều, nhưng đối với người trải qua sinh tử khoảnh khắc như Bão thì không thể không nhận ra được, nhẹ nhàng tự kiểm tra từng bước chân bước đi của mình, để cao giác quan thứ 6, cảnh giác toàn bộ phiến không gian tiểu viện này, chẳng lẽ hành tung mình bị tiết lộ rồi sao, rõ ràng mình hành sự rất cẩn trọng, không phải đã lộ sơ hở gì rồi chứ.
Tập trung cao độ, tranh thủ lúc mấy gười dẫn dường còn chưa đi xa, Bão phải kiểm tra thật nhanh, nếu có chuyện gì, thì có lẽ cũng sẽ đả động đến những người này tới trợ tay.
Nói là làm, Bão tiến tới đẩy cửa bước vào tiểu viện, sân nhỏ phái trước một màu xanh mơn mởn, cỏ mọc khá cao đã quá mắt cá chân, có lẽ cũng lâu chưa có người cắt.
Trong sân không có gì đặc biệt, chỉ là một lu nước bằng sứ, cũng với một bộ bàn ghế bằng đá hoa cương khá đẹp. Không có vẻ gì là có giao chiến xảy ra ở đây. Bão yên tâm phần nào, có lẽ mình quá đa nghi chăng.
Đẩy cửa căn phòng này, Bão không chân chừ, bởi vì hẳn chỉ cảm nhận được sát khí phía bên ngoài, còn khi đến trước căn phòng, cảm giác bất ổn dường như biến mất,.Khoát tay một cái, linh lực nhẹ nhàng tràn ra, cuốn theo bụi bặm trong phòng cuốn ra phía ngoài, hắn cũng không trách vì sao căn phòng lại khá bụi bẩn, có vẻ không được dọn dẹp kỹ như vậy, có lẽ vì căn phòng này căn bản khoogn dành để cho học viên trong đội tuyển ở, àm do hắn tự ý chọn trúng mà thôi, vì dãy phòng dành cho Đại Học Viện của hắn rất dài, hắn trực tiếp bỏ qua gần 10 căn phòng hướng tới căn cuối cùng này cho nên mới gặp phải cảnh bụi bặm này.
Sắp xếp sơ qua gian phòng, mở cửa sổ đón ánh nắng, tiện tay bước ra sân huyễn háo ra thanh kiếm vàng, quét nhẹ một tia kiếm phong, cắt thấp ngọn cỏ xuống, nấu một ấm linh trà ngôi nhâm nhi, có lẽ hắn cũng ít phải ở lại đây ít thời gian a.
Bão làm mấy việc này rất thành thục, đơn giản vì một năm qua, cũng là kỳ ngộ của hắn, cũng là một năm tu luyện đầy gian khổ, từng chút kéo lại sinh mệnh của hắn, khoogn phải có lão giã tóc bạc, hắn đã chết xa lắc rồi, nhớ tới chuyện này hắn cũng cảm thán không thôi, ngày hắn bị ám sát, lúc cánh tay trái gần như vỡ nát, ý thức gần như mơ hồ, giác quan thứu 6 của hắn đột nhiên cảm nhận được một sự ba động cực nhanh trong không khí, lực ba động kia còn mang theo Lôi điện lấp lánh, một gương mặt xương xẩu lờ mờ xuất hiện trước mắt hắn trước khi hắn chìm vào hư vô, không còn ý thức được gì nữa,
Khi hắn tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một hang đá.